Màn trình diễn rất hay, tiếng đàn du dương, Mộng Điệp trên sân khấu cũng rất đẹp, kỹ thuật múa điêu luyện, đẹp đẽ tuyệt diệu càng thu hút ánh mắt của người xem. Nhưng trong số những ánh mắt đó lại có nhiều người không cam lòng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hoa khôi thanh lâu như tiên nữ trên sân khấu sẽ bị “heo ủi” vào đêm nay.
Bên này, Triệu Bân đã đứng lên.
Đứng dậy cùng hắn còn có Tịch Linh, cô ta như cái đuôi bám theo hắn không rời.
“Người đâu?”
Nhưng khi ra khỏi Túy Mộng Lâu, cô ta không thấy bóng dáng Triệu Bân đâu nữa.
Cô gái này dậm chân một hồi, khó khăn lắm mới ra ngoài được mà lại không thấy người.
Ở một góc sâu của con phố, Triệu Bân đã mặc huyền bào tị thế, lập tức độn thổ, mắt nhìn về hướng nào đó, bí mật di chuyển.
Hướng nào đó chính là Túy Mộng Lâu, nói đúng hơn là nơi ở của Mộng Điệp.
Vì là hoa khôi đầu bảng nên Mộng Điệp có một sân riêng để ở, tuy diện tích không quá lớn nhưng đó cũng là tượng trưng cho thân phận. Điều này thì Triệu Bân đã nghe ngóng kỹ khi ra khỏi Túy Mộng Lâu rồi, mục đích của hắn rất rõ ràng, đó là thừa dịp mọi người đang xem ca múa thì lẻn vào trong sân kia, đợi Mộng Điệp múa xong, hai bên sẽ nhanh chóng thương lượng trả giá, mua được sợi dây chuyền rồi tức tốc rời đi.
Tất nhiên đây là viễn cảnh tốt đẹp dưới điều kiện mọi thứ đều thuận lợi.
Nếu Mộng Điệp không bán, dù kế hoạch chu đáo thế nào thì cũng chẳng hoàn mỹ được.
Như Triệu Bân đã dự đoán, Túy Mộng Lâu này không đơn giản, ở góc tối có không ít cấm chế.
Nhưng hắn có võ hồn, còn thêm cả Thiên Nhãn nên khéo léo tránh né được hết.
Đợi khi tới sân nhỏ, Triệu Bân mới thấy vững vàng, hắn trốn dưới lòng đất. Nhìn từ đó lên thì có thể quan sát mọi thứ của sân nhỏ, nơi này đúng là không lớn, chỉ có một đình nghỉ mát, hai, ba ngọn núi giả, năm sáu cái cây già cỗi cộng thêm bàn ghế bằng đá, cuối cùng là một tòa nhà hai tầng nhỏ, trang trí khá tinh xảo.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Mộng Điệp.
Triệu Bân bình ổn hơi thở, tĩnh tâm đợi đối tượng.
Không bao lâu sau, có người tiến vào.
Nhưng, đó không phải Mộng Điệp mà là một bóng đen, vụt qua một tiếng rồi biến mất.
Triệu Bân nhìn thấy rất rõ, đây là thanh niên áo đen đã đuổi giết mình trước đó, không biết hắn ta đã dùng bí thuật gì mà lại trốn được vào bên trong một cái cây già cỗi, dù dùng Thiên Nhãn cũng khó phát hiện tung tích.
“Tên này cũng thích Mộng Điệp sao?”
Triệu Bân nhủ thầm, trong lòng cảm thấy suy đoán này của mình rất đáng tin.