“Ba mươi lăm vạn, còn có ai trả thêm không?”
Tú bà cũng là một nhân tài, bà ta cười hehe.
Bà ta vừa thốt ra câu đó thì thật sự đã biến màn tranh nhau thưởng tiền trở thành một cuộc đấu giá thật sự.
“Đại khái là vậy!”
Rất nhiều người khoanh tay, nhìn về phía Nghiêm Khang.
Đã đến ba mươi lăm vạn rồi, không biết người đó còn trả cao hơn nữa không.
Sắc mặt của Nghiêm Khang đã rất khó coi, giống hệt như dáng vẻ của Hán Triều trước đó, kỳ lạ thật, sao làm màu mà cũng khó đến thế? Sao đi đến đâu cũng có người đối đầu với hắn ta? Trong trận đấu giá trước đây ở thành Vong Cổ, hắn ta khoe mẽ hết lần này đến lần khác nhưng mà không thành, lại còn bị lừa đến lỗ nặng, bây giờ đến thành Minh Nguyệt cua gái mà cũng không thuận lợi được nữa.
Gặp những cảnh thế này thì luôn có các tiền bối nhúng tay vào.
Cũng giống như Hán Triều, Nghiêm Khang cũng bị hai trưởng lão mạnh mẽ ngăn lại, cưỡng ép đưa ra khỏi Túy Mộng Lâu.
Hôm nay… Có cao nhân ở đó nên không dễ gì làm ra vẻ được.
Nói tóm lại, thiếu chủ tộc Huyết Ưng lại bị hạ gục trên con đường chứng tỏ phẩm giá của mình.
Hoa Đô trở thành người được tất cả mọi người chú ý.
Hôm đó, trong buổi đấu giá ở thành Vong Cổ, hắn ta là người nổi bật nhất trong đám đông, trong cuộc tranh thưởng lần này, hắn ta lại trở thành người thắng cuộc.
Trên thực tế, hắn ta cũng rất tiếc tiền.
Nhưng nhìn Mộng Điệp trên sân khấu thì hắn ta lại không thấy tiếc nữa.
Tối nay đối với hắn ta mà nói sẽ là một buổi tối rất tươi đẹp: Ông đây bỏ ra ba mươi lăm vạn lượng thì cô phải để ông đây được sảng khoái mới được, chắc là mùi vị của hoa khôi đứng đầu Túy Mộng Lâu sẽ rất tuyệt.
Hắn ta nghĩ đến đây thì không kiềm được mà thấy hưng phấn.
Hắn ta chỉ mong màn nhảy múa này mau chóng kết thúc để mình được sớm tận hưởng đêm xuân.
“Đồ phá gia!”
Sắc mặt của hai trưởng lão bảo vệ cho Hoa Đô tối sầm lại.
Nếu chuyện này truyền về trong tộc, e là nơi đó sẽ biến thành tình cảnh gà bay chó chạy mất. Dù sao cũng là thiếu chủ của một gia tộc, không hề suy nghĩ mà chạy thẳng tới Thiên Tông, rồi còn đến thanh lâu tranh giành tình nhân với người ta, sau đó là “hào phóng” ném ra ba mươi lăm vạn. Tính ra tiền mà tổ tông họ đi dạo kỹ viện gộp lại cũng chưa tiêu hoang bằng lần này.
“Nếu cướp được của tên này thì cả đời này không cần sầu rồi!”
Có lão già trong tối nói mấy lời với vẻ sâu xa, tay còn vuốt hàm râu.
Cách này khá ổn, Hán Triều và Nghiêm Khang đều đã bị người ta theo dõi.
Đối với chuyện này, Hoa Đô đã đề phòng trước, nếu không có biện pháp để an toàn rời đi thì hắn ta cũng sẽ không chơi ngông như thế.
Khúc nhạc đệm kết thúc, mọi người vẫn chưa hài lòng.