Triệu Bân đã tỉnh lại. Hắn mệt mỏi mở mắt ra, khóe miệng vẫn còn chảy máu, đập vào mắt là cảnh tượng rất lạ lẫm. Hắn có thể nghe thấy tiếng bánh xe đang lăn, tình trạng tròng trành suốt dọc đường khiến hắn chóng mặt, hoa mắt, cũng phải trách hắn quá yếu và bị thương quá nặng, ma đạo phản phệ khiến hắn kiệt sức như một người tàn phế. Hắn bị thanh niên áo đen truy sát, cố dùng đến chân nguyên hết lần này đến lần khác, ảnh hưởng đến căn cơ.
“Ế? Ngươi tỉnh rồi sao?”
Lúc Triệu Bân ngồi dậy thì rèm xe đã được vén lên, để lộ ra nửa khuôn mặt của cô gái áo xanh. Cô gái đang ngồi trước xe ngựa, vung roi đánh ngựa, một cô gái lương thiện, mỉm cười cũng rất dịu dàng.
“Đây là đâu?”
Giọng Triệu Bân khàn đặc, hắn còn nôn ra một ngụm máu.
“Bọn ta áp tiêu!”, cô gái áo xanh mỉm cười và khẽ nói: “Tối qua chúng ta nhìn thấy ngươi hôn mê trong rừng nên đã cứu ngươi, nếu không thì ngươi đã bị con Huyết Lang đó tha đi mất rồi”.
“Cảm ơn cô nương đã cứu giúp!”, Triệu Bân vội chắp tay cảm ơn.
“Chuyện nhỏ ấy mà!”, cô gái mỉm cười.
“Phải rồi, ta tên Tịch Linh!”
“Người phía trước là cha ta, tên Diệp Thanh Sơn!”
“Cơ Ngân!”, Triệu Bân tự xưng tên họ.
“Sao ngươi lại ngất bên đường ở nơi hoang vu thế này?”, Tịch Linh chớp đôi mắt xinh đẹp.
“Té ngã!”, Triệu Bân cười ngượng.
“Vậy thì ngươi… Té cũng nặng lắm đấy!”, Tịch Linh ho gượng một tiếng. Đương nhiên cô ta biết Triệu Bân có chuyện giấu giếm, là võ tu, cô ta đã nhìn thấy vết thương của Triệu Bân. Đó không phải vết thương do bị té mà là nội thương rất nghiêm trọng.
Cô ta không gặng hỏi mà im lặng cưỡi ngựa.
Trên xe, Triệu Bân bụm ngực, định đứng dậy nhưng ngặt nỗi hắn không đủ sức. Thế là hắn ngồi xếp bằng, uống mấy ngụm linh dịch và nuốt vài viên dược hoàn rồi im lặng trị thương. Tiếng xương cốt vang lên rắc rắc khiến Tịch Linh cứ liên tục nhìn về sau, tên nhóc này đang rèn luyện cơ thể sao?
Trong khoảng thời gian đó, Diệp Thanh Sơn có ghé lại mấy lần, ông ta muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Con gái của ông ta chưa trải đời nhiều, không biết được thế giới hiểm ác.
Có điều, nếu như đã cứu rồi thì đương nhiên cũng sẽ không nói thêm gì, cũng đâu thể vứt người ta xuống lại.
Đến khi màn đêm buông xuống, Triệu Bân mới mở mắt ra.
Việc đầu tiên hắn làm là triệu hồi Đại Bằng, kỳ lạ là thông linh đã bị ngăn cách, không biết vì lý do gì, chỉ biết là Đại Bằng vẫn còn sống, chắc là nó đã bị thương nặng vì ngọn lửa đen đó.
Hắn nhớ đến ngọn lửa đen đó thì trong lòng không khỏi sợ hãi.
Đến giờ hắn vẫn không biết đó là loại thần thông gì, liếc nhìn thôi là bốc lửa ngay, mà còn không thể dập tắt nữa.
Chiến đấu với nó thì lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị đốt cháy thành than.
Võ đạo không có giới hạn, đúng là có thể mở rộng tầm mắt.
“Cơ Ngân?”