Bầu trời xa xăm, trời sao lại như ở trước mắt.
Bên cạnh con đường lớn dưới chân núi, Triệu Bân ngủ rất ngon, vẻ mặt mệt mỏi và đầy đau đớn, khó che được sự bi thương hiện lên giữa hai chân mày, khóe miệng chảy máu, máu tươi vẫn đang chảy ròng. Không ai biết hắn đã ngủ ở đó bao lâu rồi, chỉ biết trạng thái của hắn rất tệ
Gào gào!
Trong rừng núi âm u, có âm thanh rất nhỏ vang lên.
Nghe kĩ thì mới biết là tiếng thú gầm, có thể nhìn thấy một đôi mắt to đầy hung dữ.
Đấy là một con Huyết Lang, chắc là nó đã ngửi thấy mùi máu tanh. Lúc nó nhìn thấy Triệu Bân thì còn thè chiếc lưỡi màu hồng ra liếm, nước dãi rớt lộp bộp và còn có cả mùi hôi kỳ lạ.
Nhưng, vào lúc đó, một luồng ánh sáng trắng phóng tới.
Con Huyết Lang vừa mới xuất hiện bị bắn trúng, lê cái thân đầy máu trốn vào rừng lại.
“Linh Nhi, quay lại đây!”
“Cha, hình như bên kia có người!”
“Đừng lo chuyện bao đồng!”
Sau đó là tiếng trò chuyện lớn tiếng.
Giọng nói vừa dứt, một cô gái áo xanh cưỡi ngựa đến, ánh sáng trắng vừa nãy là do cô gái này đánh ra, nếu như không có cô gái này ra tay thì chắc Triệu Bân đang hôn mê đã bị Huyết Lang tha đi, ăn mất rồi.
Theo sau cô ta là một đoàn xe ngựa.
Nhìn bề ngoài có vẻ là những người đi áp tiêu, từ rất xa đã có thể nhìn thấy một cây cờ được cắm phía trước, trên lá cờ có viết hai chữ với nét chữ rất có lực “Hổ Uy”, cũng tức là tiêu cục Hổ Uy.
“Này!”
Cô gái áo xanh xuống ngựa, nhẹ nhàng lắc Triệu Bân nhưng không thấy hắn có phản ứng.
Rất nhanh sau đó, Diệp Thanh Sơn phóng nhanh đến, giật dây cương ngựa, khắp người đầy bụi bặm.
“Cha, người này vẫn còn sống!”
“Đừng lo chuyện bao đồng!”
Diệp Thanh Sơn hạ giọng nói, đầy vẻ uy nghiêm của một người cha.
Vào nam ra bắc bao nhiêu năm nay, ông ta đã gặp những chuyện như thế này quá nhiều rồi.
Người này bị thương nặng như thế, chắc là bị truy sát, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
“Mẹ con đã nói người tốt sẽ được báo đáp!”
“Con…”
“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp”.
Cô gái áo xanh cười hihi, giơ một tay kéo Triệu Bân dậy rồi nhanh chân chạy khỏi đó, đặt hắn vào trong một chiếc xe ngựa. Diệp Thanh Sơn thấy vậy thì than thở: “Thật hối hận khi dắt con theo!”
Chung sống hòa bình!
Sau tiếng hô hào, đoàn người ngựa lại khởi hành.
Khẩu hiệu của tiêu cục được hô rất vang, thể hiện đi đến đâu cũng giữ vững hòa khí.
Sáng sớm, ánh mặt trời hiền hòa chiếu rọi khắp mặt đất.