Trong số những tên cướp bị giết thì người uất ức nhất chắc là kẻ đang đi tiểu, vừa mới lôi thằng nhỏ ra, chưa kịp nghe tiếng ào ào thì đã bị Triệu Bân đẩy lên đường xuống suối vàng, nín suốt cả một đường.
Phủ đệ dưới ánh trăng trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Trước đó, đi đâu cũng có thể nhìn thấy nhưng tên cướp đi tuần tra, nhưng bây giờ ấy à! Hoàn toàn không thấy một bóng người, tất cả đều nằm trong chiếc nhẫn ma của Triệu Bân đấy! Ngoài mùi máu tanh ra, Triệu Bân chẳng tạo thêm một chút tiếng vang nào, cả tiếng hét thảm cũng không có, cả hắn cũng thấy mình có tiềm năng làm sát thủ lắm.
“Ai?”
Không biết nơi nào phát ra tiếng gào to, ồn ào náo nhiệt hơn hẳn.
Triệu Bân độn thổ ngước lên xem, thấy tên trộm mắt lác đi quá nhanh nên trúng phải chấm chú, gặp phải phi đao và bị mấy tên cướp phát hiện, một đám chạy ầm ầm qua đó.
“Năm xui tháng hạn”.
Tên trộm mắt lác lướt đi như một cơn gió, chờ đám cướp chạy tới thì hắn ta đã không còn bóng dáng.
“Lại dám tới đây để trộm đồ, muốn lật trời hết rồi mà”.
Trong đám đông ầm ĩ, có một tên trộm gào to cực kỳ vang dội.
Triệu Bân xem mà tặc lưỡi không thôi, đó không phải là tên cướp, mà là râu chữ bát, tiếc là một đám đông như thế mà chẳng ai nhận ra, không bắt được trộm nên ai cũng ngáp cái rồi bỏ đi, trong đầu vẫn nghĩ sao là lạ, chẳng thấy bóng người tuần tra đâu? Một đám đi ngủ hết rồi hay sao ấy?
Phụt! Phụt!
Đoạn nhạc đêm qua đi, giết chóc lại tiếp tục.
Triệu Bân chẳng có chút thương hại nào, đi đến đâu giết tới đó, có quá nhiều người đang ngủ thì phải xuống chầu diêm vương, trong chiếc nhẫn ma lại có thêm một cái xác, đi ngang qua một ngọn núi giả thì hắn trông thấy thích khách áo đen, không biết tại sao tên đó cứ dạo vòng vòng trong phủ lúc nửa đêm, rốt cuộc là muốn giết ai.
Nhưng lão già râu chứ bát đã không còn bóng dáng.
Hay có thể nói là tìm được con đường bí mật và đã lẻn vào đó trộm đồ rồi.
Ngoài hắn ra vẫn còn tên trộm mắt lác, không ngờ vẫn vòng trở về để tiếp tục tìm kiếm.
Tìm một hồi thì hắn ta cũng biến mất luôn, có lẽ đã tìm thấy đường rồi.
“Một trăm ba mươi mốt người”.
Lời Triệu Bân nói chỉ có mình hắn nghe thấy.
Hầu hết cướp trong phủ đã bị hắn tiễn về miền cực lạc.
A…!
Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên, vang vọng giữa màn đêm yên tĩnh.
Sau đó, hắn trông thấy một bóng người đầy máu đột nhiên nhảy ra.
Là tên thích khách ám sát đó, cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu nhưng vì sức không đủ mạnh nên bị đánh ngược trở ra, đến tận bây giờ Triệu Bân mới biết mục tên tên đó muốn ám sát là ai, đó chính là tên đầu sỏ.