Sau đó không bao lâu, màu máu lại xuất hiện.
Chính là đại hán đầu trọc sáng nay, chân trước vừa mới bước qua cửa phòng thì sau lưng đã gặp phải một đòn tuyệt sát, gã đầu như quả dưa hấu ngã nhào, hai mắt trợn ngược, khoảnh khắc đó, dường như gã ta có thể trông thấy một bóng người.
“Tên thứ hai”.
Triệu Bân gom xác chết lại rồi biến mất trong bóng đêm.
Kẻ thứ ba bị nhắm tới chính là thanh niên có vết sẹo trên mặt, trông có vẻ rất yêu quý thanh đao của mình, đang ngồi trên lan can lau, đó là một thanh đao tốt, ít nhất là Triệu Bân nghĩ thế.
Đao là đao tốt, nhưng người thì hắn lại không dám khen.
Triệu Bân cũng lao ra giết người trong nháy mắt, cũng là một kiếm cắt ngang cổ họng, thanh niên mặt sẹo cũng hệt như đại hán trước đó, ôm cổ đang tuôn máu, thanh đao sắp rơi xuống đất được Triệu Bân bắt được.
Cũng là ám sát, nhưng bớt đi chút âm thanh.
Trời không trăng không sao, gió nhẹ lên cao.
Triệu Bân hóa thân thành sát thần, như hồn ma xuất quỷ nhập thần, đến nơi nào thì nơi đó sẽ có kẻ bị giết, có thể ở trên giường, cũng có thể đang tu luyện, hoặc đang đếm bạc… Đám người đó làm đủ chuyện trên đời nhưng với Triệu Bân mà nói cũng chẳng có gì khác biệt, dù có đang bận hưởng lạc nam nữ gì thì cũng giết sạch không tha.
“Mùi máu tanh”.
Râu chữ bát vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó nhếch mũi lên.
Mũi của tên trộm mắt lác cũng khá là nhạy bén.
Bọn họ nhìn quanh bốn phía, sau đó không quan tâm đến nữa, đều đến đây để tìm đồ cả, tốt nhất không nên đụng mặt nhau, cả tên sát thủ áo đen kia nữa, không biết tới đây để ám sát ai, đã đảo quanh phủ mấy vòng rồi vẫn chưa thấy dừng lại, một kẻ quanh năm giết người thì làm gì có chuyện không ngửi thấy mùi máu.
“Tên thứ sáu mươi bảy”.
Triệu Bân vẫn vung Long Uyên lên, biến mất trong bóng tối.