Đang quan sát thì Triệu Bân đột nhiên cảm nhận được dao động khác thường.
Hắn ngoái đầu lại theo bản năng, sau khi cảm nhận thì cuối cùng dừng lại ở phần mộ chính.
“Cái gì thế này”.
Triệu Bân khẽ nói, chậm rãi đi tới.
Trước đó khi hai vị vua đối đầu nhau thì ngôi mộ cổ đã sập xuống.
Hắn chuyển từng tảng đá lớn ra, dù ngôi mộ chính đã bị hủy nhưng tế đàn đặt quan tài đồng vẫn còn đó, hơn nữa nó còn cả huyền cơ, ở giữa có chỗ lõm xuống, nơi đó có một cái hộp ngọc màu vàng.
Dao động khác lạ đó phát ra từ chiếc hộp ngọc này.
“Vật chôn theo?”
Triệu Bân nhỏ giọng nói, giơ tay lấy ra.
Không chạm còn đỡ, vừa đụng vào thì hộp ngọc đã nổ tung khiến hắn ngã khỏi tế đàn, đến khi hắn bò dậy thì trông thấy giữa những mãnh vỡ của hộp ngọc có vầng sáng màu vàng, không đúng, không phải vầng sáng mà là chất lỏng, chất lỏng màu vàng, rực rỡ sáng lóa, chói hết cả mắt.
“Đó… Là cái gì?”
Triệu Bân ngửa đầu lên, ngạc nhiên nhìn.
Giấu kín thế này, trước đó còn bị quan tài đồng đè lên, có lẽ không phải là vật phàm.
Soạt!
Vừa ngước lên thì chất lỏng màu vàng đó… Lại hóa thành vầng sáng lao về phía hắn.
Triệu Bân còn chưa kịp phản ứng thì chất lỏng màu vàng đã chui vào đan điền.
A!
Triệu Bân hừ một tiếng đầy khó chịu, bụm chặt lấy bụng dưới.
Đến khi hắn đứng vững lại, nhìn vào trong cơ thể thì thấy chất lỏng màu vàng kim đã thẩm thấu vào đan điền, không chỉ thẩm thấu vào mà còn gây ra không ít chuyện bên trong. Khí hải chân nguyên vốn dĩ yên tĩnh bỗng cuồn cuộn sóng trào, một luồng sức mạnh cực lớn đẩy đan điền của hắn lớn ra từng tấc.
Ư…
Triệu Bân lại rên rỉ, cảm giác đau như bị dao khoét lan từ bụng dưới ra khắp cơ thể.