Muốn vào trong tìm Triệu Bân nhưng ngẫm lại vẫn thôi, vua Man đã thi biến, có vào đó cũng chẳng có đường ra, khó lắm mới trốn ra được đây, không nên nhảy lại vào hố lửa.
Làm bạn với một vị vua như thế, cũng là niềm vinh hạnh của võ tu đó.
Lão ta đang cố gắng tìm kiếm lý do cho mình, có thể nói là nhuần nhuyễn như thật, Triệu Bân nghe xong có khi lại chửi tục.
Haiz!
Lại là một tiếng thở dài, cuối cùng lão ta cũng xoay người.
Đi ngang qua một khu rừng thì lão ta dừng lại nghỉ chân, thì chợt trông thấy một cô gái đang quỳ dưới đất đào hố, đó là Nhược Thủy, mục đích rất rõ ràng, muốn đào một cái hố, muốn tìm cánh cửa vào trong.
Lão đạo sĩ áo liệm không dám xuống mộ, nhưng cô bé thì khác.
Dù thế nào cũng phải đưa xác đại ca ca ra ngoài.
Lão đạo sĩ áo liệm vung tay đưa Nhược Thủy vào mộng đẹp.
Lão ta đi rồi, còn mang theo cả Nhược Thủy, nha đầu này có tư chất rất tốt, lại có tuệ căn, là một mầm non tu luyện rất tốt, ở trong cái nơi rừng sâu núi xa này quá cực khổ, lão ta sẽ tìm cho Nhược Thủy một sư phụ, còn nghề trộm mộ thì chỉ truyền nam không truyền nữ, nếu không lão ta đã đích thân chỉ dạy.
Trước khi đi, lão ta để lại cho thôn rất nhiều tiền.
Làm thế có lẽ vì áy náy, dù sao cũng là một mạng người!
Ba ngày lặng lẽ trôi qua.
Thôn xóm vẫn là cái thôn nhỏ, không có Triệu Bân, cũng chẳng còn Nhược Thủy.
Đến đêm thứ tư Triệu Bân mới mở mắt, trên người đã không còn vết thương nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, hơi thở cũng yếu ớt không sao tả được, có lẽ do nội thương, đi suốt một đường toàn cạm bẫy, đến đâu cũng bị thương, lần này có thể sống được đã là may mắn trong sự bất hạnh, nội thương cần thêm thời gian để điều dưỡng.
Nhìn ra chỗ cách đó không xa, hai vị vua vẫn còn đứng đó.
Triệu Bân đứng dậy, lấy Long Uyên khắc thành hai quan tài đá.
Tất nhiên là chuẩn bị cho hai vị vua, địa cung đã sụp, cổ mổ đã bị tàn phá, cũng không thể đứng đó mãi được, hắn mất rất nhiều sức mới có thể đưa hai vị vua vào trong quan tài, tuy là cảnh giới Thiên Võ đã chết nhưng cơ thể cũng rất nặng, cũng may hắn có bùa nhẹ thân, nếu không thì chắc chẳng chuyển nổi.
Sau khi sắp xếp hai cái xác xong, hắn lại đặt cây kích và rìu chiến vào.
Sau đó là yên tâm ngồi vẽ bùa, mỗi một quan tài đá đều bị hắn dán bùa chú.
Chờ đến khi tất cả được chuẩn bị xong hết, hắn mới thực hiện thuật trầm quan, nhấn chìm hai chiếc quan tài vào cõi vĩnh hằng, đó mới là nơi hai vị vua thuộc về, hai vị tướng luyến tiếc lẫn nhau, có lẽ sẽ không phản đối.
Cuối cùng mới là dọn dẹp chiến trường.
Dưới địa cung đã bị tàn phá, còn sót lại rất nhiều xác chết của người tộc xác chết.
Hả?