Một người trốn, một đám đuổi theo, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Thuật độn thổ của Triệu Bân cũng có thể phát huy tác dụng, may là nơi này đủ lớn để hắn thi triển, không cứng đối cứng, chỉ liều mạng độn thổ, mấy chục cảnh giới Huyền Dương vẫn không thể bắt được hắn.
Tất nhiên, bị thương là chuyện chắc chắn.
Đám người này toàn là cảnh giới Huyền Dương, hơn phân nửa số đó là tầng cao nhất.
“Giết”.
Ông lão áo bạc hét to, vung tay áo lên.
Cao thủ tộc xác chết đuổi theo cũng hừ lạnh, làn mưa kiếm khí nhanh chóng ập tới.
Phập!
Keng keng!
Triệu Bân cố gắng trốn chạy, trên người đã xuất hiện rất nhiều vết máu.
Mấy bức tượng binh ma cũng bị chém trúng, hắn là người sống, có thể né được, chúng nó thì không, cứ đứng lù lù ở đó thì chắc chắn sẽ thành cái bia, kiếm khí như bão táp ập đến, chém chúng nó ngã trái ngã phải.
Lần này thì toang rồi.
Tất cả tượng binh mã dưới địa cung đều sống dậy trong nháy mắt, xoay cổ, tiếng sột soạt vang lên từ người chúng như đá với đá đang ma sát với nhau, tro bụi trên vai rơi xuống, binh mã anh dũng cầm giáo nhọn đánh tới, tất nhiên mục tiêu là kẻ xâm nhập.
Triệu Bân và cao thủ tộc xác chết đều là đối tượng bị đánh.
Ầm! Ầm!
Binh mã bày binh bố trận đều giống nhau, tiếng ầm ầm vang lên.
“Cút”.,
Cao thủ tộc xác chết hừ lạnh, chém ngang.
Triệu Bân dùng hết tất cả mọi bản lĩnh của mình, nhưng vẫn không đối chiến mà lách qua những khe hở.
Thứ đáng sợ không phải là tượng binh mã, mà là cơ quan chúng kích hoạt.