“Tượng binh mã”’.
Triệu Bân không gọi nữa mà quay đầu nhìn lại phía sau.
Binh mã xếp hàng cực kỳ ngay ngắn, theo lời lão đạo sĩ áo liệm nói thì trong này có một đường thoát khác, hắn dùng bùa lơ lửng bước thẳng lên trời, quan sát khu vực này, đúng là có vấn đề, mỗi một bức tượng binh mã đều được sắp xếp có mục đích nó được xếp theo cửu cung bát quái, chẳng qua là bị ngược, có lẽ đây là cái bẫy mà người tạo mộ lập ra.
“Khôn vị đổi càn vị”.
Hai mắt Triệu Bân híp lại thành một đường, thế thì làm ngược lại, tìm càn vị là được.
Tiếng vụt vụt vang lên, một thanh giáo nhọn… Bắn về phía này từ hướng cầu hình vòm bên kia.
Triệu Bân tái mặt, nhanh chóng giơ kiếm chặn trước, thanh giáo nhọn đó nhắm về phía hắn.
Keng!
Thanh giáo đánh thẳng vào kiếm Long Uyên, tạo thành tia lửa sáng chói.
Long Uyên cũng không chịu thua kém gì, chống đỡ.
Triệu Bân thì bị chấn động đến nỗi hai tay run lên, hắn bị đẩy thẳng ra ngoài.
Khi rơi xuống đất hắn mới trông thấy mấy chục người từ cầu hình vòm kia bước vào, tất cả đều là người của tộc xác chết, mặc áo bào dài, mặt mũi âm u như linh hồn từ chốn âm ti tìm đến, hơi thở lạnh lẽo.
“Không ngờ lại có nhiều cao thủ tộc xác chết trà trộn vào như thế”.
Triệu Bân đứng vững, sắc mặt rất tệ, có cảm giác chẳng lành.
Nhiều người tộc xác chết thế này, vậy thì thôn dân bên ngoài ngôi mộ có gặp phải tai họa gì hay không.
“Giết tên đó”.
Ông lão áo màu bạc đứng giữa là người đầu tiên tấn công.
Mấy chục bóng người cũng nhanh chóng lao theo, vọt tới chỗ Triệu Bân.
Soạt!
Triệu Bân dùng bước Phong Thần lướt qua nhưng bức tượng binh mã và đi thẳng đến càn vị.
Nhiều cao thủ thế này thì hắn không thể đánh lại, vậy thì đành phải ra ngoài tìm cứu viện.
“Tiểu bối Chân Linh à, cố gắng làm gì thế?”
Ba người tộc xác chết đã đến, nở nụ cười dữ tợn cực kỳ đáng sợ.
Triệu Bân như một tia chớp, hắn không hề tham chiến, tốc độ đẩy nhanh đến cùng.
“Còn để cho ngươi chạy được chắc?”
Cao thủ tộc xác chết cười lạnh, tạo thành hình quạt bao vây hắn.
Ầm! Ầm! Ầm!