Vô Thượng Luân Hồi

Chương 677: 677: “ngươi Không Thoát Được Đâu!”




Đại Bằng đã thăng cấp, tính theo cấp võ tu thì nó đã là thú thông linh cấp bậc Huyền Dương rồi.



Vù!



Có lẽ nhờ khế ước nên Triệu Bân cũng bất ngờ thăng cấp.



Chuyện này khiến hắn hơi bất ngờ, hắn cũng chỉ mới tăng lên cấp Chân Linh tầng bảy được hai ba tháng, không ngờ giờ lại đột phá, còn không hề có dấu hiệu báo trước nữa. Theo như tính toán của hắn thì ít nhất cũng phải mất nửa năm. Khế ước không bình thường giữa hắn và Đại Bằng đã mang lại cho hắn một cơ duyên bất ngờ.



Quạc quạc!



Tiếng kêu của Đại Bằng mang theo rất nhiều niềm vui.



Bản thân nó tăng tu vi, Triệu Bân cũng đột phá cảnh giới, song hỉ lâm môn khiến con chim hoang dại này vui mừng đến mức bay loạn khắp bầu trời như một tia sáng đen được nhuộm vàng, thời gian thông linh cũng được kéo dài không ít.



Ngoài ra còn có thần thông.



Đôi mắt của nó trở nên tinh tường giống chim ưng, lại còn có thể bắn ta tia chớp.



Triệu Bân cũng mỉm cười, cầm chiếc lông vũ của nó lên, chờ đợi ngày Đại Bằng sải cánh.



Quạc!



Trong lúc cả hai đang vui mừng thì bỗng dưng có một tiếng ưng kêu vang lên.



Triệu Bân vẫn chưa kịp quay lại thì mắt đã thấy một cầu vồng trắng, băng ngang qua trời từ chỗ cách hắn không xa.



“Thanh Dao!”



Triệu Bân lẩm bẩm, hắn nhìn thấy khá rõ ràng.



Quạc!



Hắn vẫn chưa dứt lời thì âm thanh lại vang lên lần nữa.



Sau khi Thanh Dao bay vút qua, phía sau có một con huyết ưng đuổi theo, trên lưng huyết ưng là một lão già mặc áo đen, nếu hắn không nhìn nhầm thì đó là một trong số những hộ vệ đi theo Vũ Văn Hạo.



Cảnh tượng đấy đã rất rõ ràng, Thanh Dao đang bị đuổi giết.



Triệu Bân đứng dậy, Đại Bằng cũng hiểu ý, đuổi theo bọn họ.



Sau khi tăng lên cấp Huyền Dương, tốc độ của Đại Bằng cũng nhanh hơn rất nhiều, cộng thêm bùa tốc hành nữa thì tốc độ của nó lại càng tăng thêm. Trên bầu trời rộng lớn, nó bay vút theo một đường cong tuyệt đẹp, Triệu Bân vẫn chưa kịp thích ứng, suýt chút ngã xuống, nếu là Đại Bằng cánh vàng thật sự thì chắc có thể bay cả mấy chục ngàn mét chỉ trong nháy mắt.



“Ngươi không thoát được đâu!”


Từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng hét của người đàn áo đen.