Câu trả lời của người thanh niên đúng như suy đoán của Triệu Bân.
Gặp tình huống thế này thì ai cũng sẽ nói cho sang để sau đó còn trả giá.
“Giá cả có thể thương lượng!”
“Năm ngàn lượng!”
“Năm trăm!”
“Ngươi đâu phải đang trả giá, đó là đang ăn cướp mà”, người thanh niên quát.
“Tám trăm!”
“Chắc giá!”
Cả hai đều đồng ý.
Cuộc giao dịch này đã hoàn thành trong vui vẻ.
Triệu Bân lấy hoa tai rồi chạy thẳng về nhà trọ.
Tối nay có rất nhiều khách đến ghé thăm ngôi thành không tên tuổi này.
Không ai dám xem thường họ, hễ là người mặc áo đen thì không có ai là hạng vô danh tiểu tốt, tất cả đều là người có tên tuổi.
Triệu Bân ngồi xếp bằng trong phòng.
Thiên Tự trên hoa tai đã được hắn luyện ra, khắc lên trên Long Uyên. Long Uyên rung lên ù ù, ba chữ Độn Giáp Thiên Tự có khả năng cảm ứng của riêng mình, chữ nào chữ nấy sáng lấp lánh, hơn nữa, còn có thiên âm cổ xưa vang lên khiến tâm trạng người ta bất giác cảm thấy mê mẩn, dường như còn có thể thấp thoáng nhìn thấy một thế giới rộng lớn.
Ngày hôm sau.
Trời vẫn chưa sáng hẳn thì Triệu Bân đã ra khỏi nhà trọ.
Đại Bằng hót lên một tiếng rồi lại phóng lên trời cao như một tia sáng đen.
Triệu Bân ngồi nghiên cứu sơ đồ xe bắn tên trên lưng Đại Bằng, đồng thời cũng vừa luyện thể vừa tế luyện khí huyền hoàng trong đan điền. Đã lâu vậy rồi, nó cũng đã bắt đầu dãn ra, cũng tức là việc luyện hóa nó hoàn toàn chỉ còn là vấn đề về thời gian, uy lực của nó nhất định rất bá đạo.
Chắc vì mãi chìm đắm vào việc đó nên hắn đã quên mất thời gian.
Chớp mắt, trời đã tối, trăng đã lên cao.
Đại Bằng đột ngột rít lên, kéo hắn về lại với thực tại, không phải vì đã đến giới hạn thời gian của Đại Bằng mà là con thú thông linh của hắn đang âm thầm biến đổi. Những chiếc lông tạp nham đang rụng từng mảng và có lông vũ mới mọc lên, hơn nữa, mỗi mảng đều điểm một chút màu vàng kim nhạt. Mặc dù vừa nhìn vẫn giống với chim dại nhưng nhìn từ xa thì cứ như nó đang khoác trên mình một chiếc áo khoác màu vàng kim.
Vù!
Ngoại trừ Đại Bằng ra thì chỉ có Triệu Bân nghe thấy âm thanh cực nhỏ đó.