Hắn cũng khá may mắn, Liễu Thương Không chẳng có ở trong phòng, đang bàn công việc ngoài đại đường.
Lẻn vào phòng Liễu Thương Không, hắn nhìn trái ngó phải, trong phòng chắc chắn có thiên la địa võng, hệt như phòng phụ thân, phía dưới có địa cung, nếu thế thì chắc chắn quan tài băng đang ở dưới đó.
“Ở đâu nhỉ?”
Hắn mở thiên nhãn liếc nhìn mỗi một vật trong phòng, chiếc bàn, bàn trà… Chẳng buông tha cho bất kỳ món nào.
Cuối cùng hắn mới nhìn thẳng vào chiếc bình hoa xanh biếc trên giá sách.
“Chính là mi”.
Triệu Bân sải bước tới, nhẹ nhàng di chuyển.
Cạch!
Cửa địa cung mở ra, nối thẳng xuống lòng đất.
Triệu Bân lách người vào trong nháy mắt, bước xuống bậc thang.
Bậc thang cuối cùng có một cánh cửa đá, hai bên cửa đều có đèn đá, có thể thấy nó chính là cơ quan để mở cửa, nhưng không thể làm bậy, tối hôm trộm Linh Lung Các hắn đã biết được loại cơ quan này, một khi xoay sai thì kết cục không tốt tí nào.
Lần đó có Nguyệt Thần giúp đỡ.
Lần này chỉ có thể trông cậy vào bản thân hắn.
Hơn nữa Liễu Thương Không có thể sẽ trở về bất kỳ lúc nào.
“Thiên nhãn đúng là một thứ tốt”.
Triệu Bân híp mắt lại, dù cơ quan được thiết kế rất kỹ lưỡng, nhưng vẫn không thể thoát được hai mắt hắn, hắn có thể nhìn thấy rõ cấu tạo bên trọng, đây là khả năng thấu thị, hắn đã biết phải mở cánh cửa này thế nào rồi.
“’Xoay xuôi hai vòng”.
“Còn giờ phải đảo ngược ba vòng”.
“Mình thông minh thật”.
Triệu Bân đi thật cẩn thận, liên tục chạy qua chạy lại giữa hai ngọn đèn đá.
So với cơ quan ở Linh Lung Các thì địa cung của Liễu Thương Không dễ mở hơn nhiều.
Cực kỳ nhanh chóng, cửa đá cạch một tiếng mở ra.
Ánh kim lập lòe lập tức lóe lên, suýt chút nữa đã làm mù đôi mắt chó của hắn.
Vàng, cả địa cung toàn vàng là vàng, có cả ngọc, ngân phiếu, châu báu… Nhiều không đếm xuể.