Nếu hắn vẫn còn lấy cái danh Hồng Uyên đó đi lừa gạt, không cần Vân Phượng giải quyết, Linh Lung cũng sẽ chém hắn làm hai, bình thường hắn sẽ không dùng đến thân phận Hồng Uyên với người khác cũng vì nguyên nhân đó.
Một khi chuyện này bị đồn ra, chắc chắn sẽ là họa.
Chạm đến uy nghiêm của Thiên Võ.
Thật sự khiến Hồng Uyên xuất hiện, e là sẽ không ngồi xuống ăn bánh uống trà hòa bình thương lượng.
Thế nên, tất cả đều phải tự lực cánh sinh.
Cái gọi là tự lực cánh sinh đó chính là dùng đến bản lãnh nhà nghề của mình: Trộm.
Cũng chỉ có thể trộm thôi, chẳng lẽ đi tìm Liễu Thương Không mượn? Trở mặt như lật bánh tráng rồi, cha vợ hắn hận không thể bóp chết hắn nữa là cho mượn, dù rằng Liễu Tâm Như là con gái ông ta.
“Tú Nhi, ngươi phù hộ cho ta nhé”.
Triệu Bân chui vào trong ngõ, khi trở ra thì đã khoác lên huyền bào tị thế.
Độn thổ.
Vào thời khắc quan trọng thì bí thuật này vẫn rất tốt.
Tranh thủ ánh trăng, hắn di chuyển dưới nền đất, lẻn vào Liễu gia, cũng lâu rồi không vào.
Nói thật, Liễu gia vẫn canh phòng rất nghiêm ngặt, gặp phải rất nhiều thị vệ tuần tra.
Cũng may hắn có độn thổ, có huyền bào tị thế, cũng có vũ hồn và thiên nhãn giúp hắn nhìn khắp muôn phương, nơi nào có thị vệ đi qua, nơi nào có kẻ mạnh tản bộ, hắn có thể trông thấy từ xa.
Quan trọng nhất là, năm đó… Hắn đã tới Liễu gia không chỉ một lần, nơi nào đi được, nơi nào không được đi thì Liễu Như Nguyệt đã nói với hắn. Không ngờ rằng vào một đêm vài năm sau đó lại phát huy công dụng.
“Đại tiểu thư quả là thiên tài, mới đó đã đột phá cảnh giới Huyền Dương”.
“Huyết mạch Thiên Linh nào có đơn giản như thế, có cô ấy, Liễu gia sẽ giữ được trăm năm không suy”.
“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên”.
Bọn thị vệ đang nhàm chán quá đỗi, đi tuần tra vẫn không quên tán gẫu.
“Cảnh giới Huyền Dương?”
Triệu Bân dưới lòng đất nghe thấy bất giác nhíu mày.
Hắn thăng cấp thế này là nhanh lắm rồi, không ngờ Liễu Như Nguyệt còn nhanh hơn hẳn.
Suốt dọc đường hắn đều rất cẩn thận, khéo léo tránh né từng trạm kiểm soát một.