Hắn lẩm bẩm chỉ ở mức chỉ một mình mình có thể nghe thấy.
Nguyệt Thần nói không sai, vợ hắn có huyết mạch đặc biệt. Bây giờ, khi hắn bế Liễu Tâm Như thì đã có thể cảm nhận được rất rõ, mặc dù chỉ xuất hiện thoáng qua nhưng lại khiến tim hắn đập lên thình thịch, tuy không biết là huyết mạch gì nhưng nhất định có thể so sánh với huyết mạch Thiên Linh.
Cửa hàng binh khí.
Liễu Tâm Như lẳng lặng nằm dưới gốc cây già, có thể thấy cơ thể nàng có một luồng khói cứ quanh quẩn mãi không tan, dưới ánh trăng, tạo thành những đóa sen, sau đó lượn lờ nhập vào người, tạo thành một ấn ký hoa sen giữa đôi chân mày, vầng sáng của cây hiện lên, sau đó ấn ký dần biến thành vô hình.
“Liễu Tâm Như?”
Nhóc ham tiền ghé vào cạnh giường gọi rất nhiều lần, nhưng gọi mãi vẫn không tỉnh.
Lão Huyền Đạo rít hơi thuốc, đã đi được mấy vòng rồi, lão béo thì vuốt râu nhìn tới nhìn lui vẫn không tìm ra nguyên nhân, huyết mạch đặc biệt thì thấy nhiều rồi, nhưng loại của Liễu Tâm Như thì đây là lần đầu tiên thấy, người có kiến thức rộng rãi như Tử Linh cũng kinh ngạc không nói nên lời.
“Tú Nhi?”
Cách gọi đó, người nào đó đã âm thầm gọi trong lòng rất nhiều lần.
Thế nhưng Nguyệt Thần không hề đáp lại, khiến mặt Triệu Bân đầy vạch đen, chơi hắn thì tích cực hơn bao giờ hết, tìm đến thì đang bận tháo trang sức, ít nhất cũng phải đáp lời cái chứ! Nói xong rồi bế quan cũng chẳng muộn.
“Đêm đến xem thiện tượng, tìm sư phụ của người là đáng tin nhất”.
Thằng nhóc tóc tím bấm ngón tay, cố làm ra vẻ thầy bói toán già.
Dù những lời đó khá là buồn cười, nhưng lại đúng với ý của mọi người, Hồng Uyên cực kỳ tài giỏi đấy mà?
Triệu Bân ho khan.
Tìm đâu ra Hồng Uyên, tìm đâu ra sư phụ, đó chỉ là hàng giả mà thôi.
“Khi thức tỉnh huyết mạch… Xảy ra vấn đề”, Xích Yên đột nhiên lên tiếng.
“Từ đâu thấy được”, Triệu Bân nhìn về phía Xích Yên.
“Năm đó khi ta thức tỉnh huyết mạch cũng từng xảy ra biến cố giống hệt, chẳng khác gì một người thực vật, chìm vào giấc ngủ say không còn ý thức”, Xích Yên nói ra điều bí mật đó: “Ta từng tìm trong sách cổ, những huyết mạch đặc biệt thì khi thức tỉnh thường xảy ra vấn đề, Liễu Tâm Như nhà ngươi có lẽ cũng nằm trong số đó”.
“Thế ngươi… Ngủ say mấy ngày”, Triệu Bân hỏi lại theo bản năng.
“Ba năm”.
“Ba… Năm?”, nhóc tóc tím gào to: “Sao không nge ngươi nói gì".
“Ngươi có hỏi ta không?"
“Giải thích thế cũng không sai”, nhóc tóc tím ho khan.
Không chỉ nó mà cả Lão Huyền Đạo và lão mập cũng không biết Xích Yên đã từng có một khoảng thời gian như thế.