Vô Thượng Luân Hồi

Chương 640: 640: “điều Tra Thì Biết Ngay Thôi!”




Còn Liễu Như Nguyệt nữa, cô ta đã là đệ tử của Thiên Tông rồi mà đến giờ vẫn không chịu đi.



Theo hắn thấy thì chắc là Thiên Tông đã có chuyện.



Không chừng lại đang có sự thay đổi người nắm quyền.



Vậy thì nhất định nội bộ Thiên Tông sẽ lại bắt đầu một cuộc thanh trừng mới.



Trong chớp mắt, hai người họ đã đến.



Vân Phượng đi ngang qua như một cơn gió, vẫn với dáng vẻ lạnh lùng có một không hai, vẫn không thèm nhìn đến Triệu Bân.



Người đi bên cạnh thì nhếch môi.



Triệu Bân không thèm nhìn, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta.



Hả?



Vân Phượng đi được một quãng rất xa thì bỗng nhiên quay đầu, hai mắt gần như nheo lại, cô ta đang nhìn Liễu Tâm Như, đúng hơn là nhìn chiếc váy mà Liễu Tâm Như đang mặc, những đóa hoa sen thanh thoát được thêu rất đẹp, ẩn bên trong là một loại châm pháp.



Mặc dù đã được che đậy rất kĩ nhưng lại không tránh khỏi cặp mắt của cô ta.



“Điều tra bộ váy của nàng ta từ đâu mà có!”, Vân Phượng lạnh lùng nói.



“Chỉ là một chiếc váy thôi, sư muội không nên căng thẳng đến vậy”, thanh niên mỉm cười.



“Huynh thì hiểu gì chứ?”, Vân Phượng lạnh lùng nói “Đấy là thêu đơn phượng!”



“Đơn phượng hả?”, thanh niên nhích chân mày: “Đơn phượng Phù Dung sao?”



“Điều tra thì biết ngay thôi!”, Vân Phượng không nhìn nữa.



“Nếu là như vậy thì thú vị thật!”. Thanh niên áo trắng cười với vẻ nguy hiểm: “Thành Vong Cổ bé xíu thế này mà lại ẩn chứa niềm vui bất ngờ đến thế!”



Bên này, Triệu Bân và Liễu Tâm Như đã biến mất trong đám đông.



Nhìn từ khía cạnh nào thì cũng thấy đôi vợ chồng trẻ này cực kì xứng đôi.



Không biết từ lúc nào, Liễu Tâm Như đã bỗng dưng liếc mắt.



Dường như nàng đã nhìn thấy chút ánh sáng le lói trong thế giới u tối của mình, dường như trong giây phút nào đó, nàng đã thoáng nhìn thấy thế giới, nhưng càng như thế thì nàng lại càng thấy không rõ ràng, ý thức và tinh thần đều trở nên vô cùng mơ hồ, dường như đang dần rơi vào trong mộng cảnh cổ xưa, khiến nàng không phân biệt được thực tại và hư vô.



Nàng đi một lúc thì ngất đi.



“Như Nhi!”



Triệu Bân hoảng loạn bế lấy nàng, chạy như bay về cửa hàng binh khí.


“Huyết mạch thật khủng khiếp!”