Người còn lại là một ông già, hình thể gầy gò và khô đét như cành củi, trên gương mặt có một vết sẹo vắt ngang, cộng thêm diện mạo của ông ta, âm u đến đáng sợ.
"Nhà nào phái các ngươi tới đây?"
Triệu Bân thản nhiên nói, rút kiếm ra đứng đó, vô cùng bình tĩnh thong dong.
Ba kẻ cảnh giới Huyền Dương này có cấp bậc không hề cao, hắn có thể đối phó được, thứ mà hắn kinh ngạc chính là năng lực ẩn thân của ba kẻ này, hắn có võ hồn mà cũng không nhận ra được, ngay cả tiểu linh châu trong lòng hắn cũng không phát sáng, điều đó chứng minh trên người của ba kẻ này có bảo bối ẩn giấu khí tức, cho nên mới có thể đánh lén hắn như vậy.
Ngoài ra, làm sao ba kẻ này biết được danh tính của hắn?
Phải biết rằng lúc này hắn đang ẩn thân dưới lớp hắc bào, ngay cả cảnh giới Địa Tạng xuất hiện ở đây thì cũng không thể nhìn thấu.
Chẳng lẽ hắn đã bị bọn chúng theo dõi khi từ cửa hàng binh khí bước ra sao?
"Nhà nào phái tới không quan trọng".
Tên hói lỗ mãng nhếch miệng cười, bộc phát ra khí tức bạo ngược.
Triệu Bân không nói gì, cho dù đối phương không nói thì hắn cũng có thể đoán được.
Tất nhiên mấy kẻ này là sát thủ của La Sinh Môn rồi.
Phối hợp ăn ý như vậy, chắc chắn không phải là một đội mới lập nửa vời.
Hắn đã chạm trán với sát thủ La Sinh Môn nhiều lần, cho nên cũng khá quen thuộc.
Quác! Quác!
Trong lúc đó, từ trong hư không truyền đến tiếng kêu của vân hạc cùng ba con diều hâu.
Không sai, trên không trung cũng đang khai chiến.
Ba con diều hâu đang vây chặt vân hạc.
Phượng Vũ một chọi ba, bốn con thú cưỡi như những bóng đen xuyên qua những đám mây.
Triệu Bân ngước mắt lên nhìn.
Cục diện này, rõ ràng Phượng Vũ đã rơi xuống thế hạ phong.
Không phải là do tu vi của cô ta không đủ, mà là do cô ta là võ tu loại phụ trợ, không quá thiện chiến.
"Cũng là sát thủ La Sinh Môn sao?"
Triệu Bân lẩm bẩm, ba tên áo đen đang đuổi giết Phượng Vũ phối hợp cũng rất ăn ý, hoàn toàn phù hợp với tác phong làm việc của La Sinh Môn.