Có thể thấy được Phượng Vũ và con vân hạc kia, nhưng theo sau cô ta còn có ba đám mây đen nữa, nói cho đúng hơn là ba con diều hâu màu đen, trên lưng con nào cũng có người mặc áo đen đang đứng sừng sững, xách theo sát kiếm lóe ra ánh sáng lạnh, hiển nhiên không phải để ngao du sơn thủy mà là đuổi theo Phượng Vũ.
“Sát thủ?”
Triệu Bân lầm bầm một tiếng.
Có lẽ vì khoảng cách quá xa, hắn không thấy rõ dung mạo của ba người áo đen này.
Chỉ biết hai nam một nữ, tu vi chắc hẳn là cảnh giới Huyền Dương.
Định!
Khi hắn đang nhìn thì một tiếng hô khẽ vang lên từ trong bóng tối.
Con ngựa mà Triệu Bân đang cưỡi bỗng dừng khựng lại.
Ở trong bóng tối có kẻ dùng tới chú định thân, nhắm chuẩn vào ngựa, ngựa bị chôn chân cũng không thành vấn đề, nhưng Triệu Bân đang ngồi trên đó không kịp trở tay nên lao thẳng về phía trước.
Keng!
Một thanh huyết kiếm dài và mảnh đón lõng trước mặt, tấn công thẳng vào mi tâm của hắn.
“Phối hợp rất tốt đấy nhỉ!”
Triệu Bân cười khẩy trong lòng, gắng gượng lơ lửng giữa không trung, bay ngược về sau để trốn.
Uỳnh!
Còn chưa kịp chạm đất, hắn đã nghe thấy tiếng gầm khi một cây rìu khổng lồ hung hãn bổ thẳng về phía đầu hắn, với khí thế mãnh liệt của nó, một khi trúng chiêu, chắc sẽ chết không kịp ngáp.
Triệu Bân tiện tay lấy kiếm Long Uyên ra chắn ngang trước mặt.
Keng!
Cây rìu khổng lồ chém vào thân kiếm phát ra âm thanh trầm đục, còn tóe ra tia lửa sáng chói.
Ưm…!
Triệu Bân khẽ hừ một tiếng, hai cánh tay tê dại còn ngũ tạng đau đớn vì chấn động.
Khỏi cần nói, người cầm rìu là một võ tu hệ sức mạnh.
“Thiếu chủ Triệu gia đúng là không đơn giản”.
Tiếng cười nham hiểm vang lên, từ ba phía Đông - Tây - Nam đều có bóng người bước ra.
Người cầm rìu là một người đàn ông lỗ mãng với mái tóc dài xõa tung.
Người cầm huyết kiếm dài là một thanh niên mặc áo đen.