Bây giờ cô ta chỉ còn một tia tàn thức, vẫn nên tập trung chiêu hồn thì tốt hơn.
Bộ dạng lúc này của cô ta tốt hơn hết là không nên chọc giận Diêm Vương, nếu như để cho lão ta tức giận lên thì mất đi bài vị chỉ là chuyện nhỏ, có khi còn bị đánh cho hồn bay phách lạc.
"Bắt đầu".
Triệu Bân nhẹ nói, khoanh chân ngồi xuống, hai tay đan vào nhau.
Tiếp đó, hắn niệm một loạt chú ngữ kỳ lạ, không ai có thể hiểu được, chỉ thấy khi chú ngữ niệm ra thì từng đạo trận văn của chiêu hồn trận đều lóe lên ánh sáng, có một nguồn năng lượng kỳ dị tràn ngập, hòa với ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đất, xuyên qua vách đá chiếu lên thân thể của Phù Dung, khiến cho thân thể mềm mại của bà ấy dần dần trở nên rạng rỡ.
Leng keng!
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên, Xích Yên đang rung chuông chiêu hồn.
Thằng nhóc tóc tím đứng ở bên ngoài, cầm cái túi rải giấy tiền vàng bạc.
"Phù Dung".
Triệu Uyên dùng hết sức bình sinh phất cờ chiêu hồn.
Mọi người hiện tại đều không nhàn rỗi, mỗi người đều có việc để làm.
"Mẹ, mẹ có nghe thấy không?"
Ngoài mặt Triệu Bân vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang thổn thức kêu lên.
Ngọn đèn Trường Minh chậm rãi sáng, dấy lên ngọn lửa màu xanh biếc.
Lại nhìn sang hai đóa hoa Hồn Linh, chúng đang héo úa nhanh đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, còn có một tia hào quang mà mắt thường không thể nhận ra đã bay vào trong thân thể của Phù Dung.
Đó chính là hồn lực.
Hồn lực dung nhập, mang cho Phù Dung đang bị đóng băng thêm được một tia sinh khí.
Tất nhiên, hồn lực bên trong thân thể Phù Dung lúc này không phải là của bà ấy, mà chỉ là của hai đóa hoa Hồn Linh mà thôi.
Linh hồn của Phù Dung còn chưa triệu hồi lên được, bà ấy vẫn là một người chết.