“Là một người phụ nữ tên Tú Nhi”.
Triệu Bân rút miếng vải ra, nói một câu rồi nhét vào miệng trở lại.
“Tú Nhi?”
Tử Linh nhướng mày, đấy là tên người hả?
Sau khi trao đổi mấy câu đơn giản thì không khí lại trở nên yên tĩnh, bạch hạc vụt qua bầu trời như một tia sáng.
“Thằng ranh con này!”
“Đợi ta quay về lại, ta sẽ mắng cho ngươi chết!”
“Hì...”
Ngoài mặt thì bình yên nhưng thực tế thì sóng ngầm đang tuôn trào.
Chẳng hạn như tên đồ đệ tên Triệu Bân, chẳng hạn như sư phụ tên Tú Nhi.
Hai người này đã mắng nhau suốt dọc đường.
Trong khoảng thời gian đó, hắn nhìn thấy rất nhiều cảnh chim bay thú chạy, tất cả đều là tọa kỵ, tất cả đều đang phóng nhanh về thành Thương Lang, xem náo nhiệt cũng được mà làm loạn cũng được, tóm lại bọn họ đều đến đó vì thiếu chủ nhà họ Triệu.
Tử Linh nhìn thấy hết nhưng không nói gì.
Sở dĩ cô ta đối đầu với cao thủ của Huyết Y Môn cũng là vì gặp phải trên đường đến thành Thương Lang, kẻ thù gặp phải nhau, không cần phải nói nhiều, gặp nhau là đánh thôi.
Đám người này đã định sẵn là phải uổng công một chuyến.
Triệu Bân ở đây, Hán Diễm có tìm đến chết cũng không thể tìm ra được.
Nhắc đến Hán Diễm, lão ta đang nổi điên, mắng cha mắng mẹ trong phủ thành chủ đấy.
“Tìm, tìm thật kỹ cho ta!”
Thành Thương Lang dưới ánh trăng náo nhiệt hơn thế giới bên ngoài rất nhiều.
Người đứng ngồi không yên nhất vẫn là Hán Triều, nhiều người như thế, tìm ba ngày hai đêm rồi, chỗ nào cũng lục soát mà cũng vẫn không tìm thấy bóng dáng Triệu Bân, cái tên đó đã bốc hơi khỏi thế gian rồi sao?
“Người bắt được Triệu Bân được thưởng mười vạn lượng vàng”.
Sắc mặt của Hán Diễm rất khó coi, thân là thành chủ, ở địa bàn của mình mà đến một người cũng tìm không ra, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì lão ta làm sao mà lăn lộn giang hồ được nữa.
Vào đêm, tình hình trong thành càng ồn ào và hỗn loạn hơn.
Dường như không có con phố nào mà không có binh vệ mang đao, họ đang lục soát từng nhà một.
“Vẫn chưa tìm thấy sao?”
Đèn đuốc sáng rực cả thành, người ngoài thành cũng thấy lo lắng.
“Thật sự đã đánh giá cao Hán Diễm rồi!”
“Chắc là đã đánh giá thấp Triệu Bân rồi, trốn đâu rồi không biết!”
“Gấp gì chứ, chỉ là vấn đề thời gian thôi!”
Rất nhiều thế lực đều tập trung lại.
Vẫn là câu nói đó, không nghe được tin Triệu Bân bị tiêu diệt thì họ vẫn không thể ngủ được.
“Thanh thế như thế này, chậc, chậc, chậc!”
Trên đỉnh đồi, lão mập đứng khoanh tay, không ngừng tặc lưỡi.
Lão Huyền Đạo đứng bên cạnh, tay cầm túi thuốc, mắt nhìn quanh bốn phía, miệng phà ra một hơi thuốc với vẻ mặt nặng nề, khói thuốc vây quanh giống như đang tu tiên, nói không chừng còn có thể phi thăng.
“Có vẻ thể diện của ngươi không hề đáng giá!”
Lão Huyền Không xuýt xoa, lão ta đang nói với Dương Hùng.
Đều là thành chủ, đều có quyền điều binh nhưng giờ lại không vào được cổng thành, có xấu hổ không cơ chứ?
“Hắn là một kẻ thù dai!”
Lời của Dương Hùng đầy triết lý.