Ông!
Lại có thêm một tiếng ông ông vang lên.
Cỗ quan tài lại một lần nữa trầm mình xuống ba tấc đất, ngay lập tức không còn nhìn thấy bóng dáng.
Phù!
Triệu Bân thở dài nhẹ nhõm, lúc này mới dám đặt mông ngồi xuống.
May là còn có Nguyệt Thần chống đỡ, nếu không con tép riu như hắn chỉ có thể bó tay chờ chết.
"Là do ta... quá lỗ mãng".
Tử Linh cười tự giễu, cũng như biểu đạt lời xin lỗi đối với Triệu Bân.
So với Triệu Bân, cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong như cô ta quả thật vẫn còn quá nhiều thiếu sót.
"Chuyện này không lớn".
"Đúng rồi, lên giường không?"
Khung cảnh đang rất hòa hợp, quay ngoắt một cái lại bắt đầu chuyển cảnh.
Chát!
Tiếng bạt tai giòn giã lại vang vọng.
Lúc này, dường như cả thế giới đều im lặng.
Lồng ngực của Tử Linh lại phập phồng kịch liệt, ánh mắt bốc lửa, cô ta vừa mới lấy lại được ấn tượng tốt với tên nhóc này thì hắn liền tiếp tục trêu ghẹo, giở trò lưu manh. Thật không hiểu ngày thường hắn hành tẩu giang hồ như thế nào mà lại không bị người ta đánh chết.
Khi Triệu Bân tỉnh lại thì hắn đã ở trên lưng bạch hạc.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại là nhét một miếng vải vào miệng, trong tình hình này thì không thể để Tú Nhi nói lung tung nữa, cũng không thể chọc đến Tử Linh nữa.
“Học đâu ra thi ngữ và thuật trầm quan thế hả?”
Tử Linh lạnh lùng nói, theo cô ta nghĩ thì chỉ có người của tộc xác chết mới biết những bí thuật này.
“Một người lớn tuổi sống dai đã dạy ta!”
Triệu Bân trả lời lại một câu rồi nhanh chóng nhét miệng mình lại.
Câu nói đó là thật một trăm phần trăm, người lớn tuổi sống dai là chỉ Nguyệt Thần.
“Rốt cuộc sư phụ của ngươi là ai?”
Tử Linh nhìn thẳng vào Triệu Bân rồi hỏi tiếp, giống như trước đây từng nói, dù không phải là Hồng Uyên thì nhất định cũng phải là cao thủ khét tiếng, nếu không thì cũng không thể dạy được một học trò xuất sắc như thế, khả năng diễn xuất điệu nghệ, gan cũng lớn, chủ yếu là năng lực cũng hơn người, chỉ nói khí thế Thiên Võ không thôi thì cô ta cũng chưa từng nghe nói đến.