Keng!
Chiêu thứ hai của Triệu Bân đã đến, hắn dùng một kiếm chém đứt đầu con huyết điêu.
Ngay sau đó, Đại Bằng bay đến đón lấy hắn.
Bạch hạc cũng bay đến, nó bị thương quả thực thê thảm.
"Há miệng".
Triệu Bân lấy ra hồ lô nhỏ.
Sau khi uống hai ngụm linh dịch, vết thương của nó liền lành lặn trở lại.
Bạch hạc kêu lên vui sướng, nó đúng là một con thú cưỡi có linh tính mạnh, nó dùng cánh chỉ chỉ về phía xa, giống như đang nói rằng chủ nhân của nó đang ở bên kia.
"Đáp xuống tìm chỗ trốn".
Triệu Bân nói, Đại Bằng tâm linh tương thông, từ từ đáp xuống đất.
Triệu Bân sau khi đáp xuống thì liền độn thổ chui thẳng vào rừng sâu, muốn xem thử ai là kẻ đang đại chiến với Tử Linh, nhất định là cảnh giới Địa Tạng, con thú cưỡi là cảnh giới Huyền Dương, thì làm sao chủ nhân của nó có thể yếu hơn được.
Chẳng biết từ lúc nào hắn đã định thân.
Hắn nhìn về phía xa, thấy hai bóng người một đen một trắng.
Người mặc đồ trắng tất nhiên là Tử Linh.
Người mặc đồ đen thì Triệu Bân cũng nhận ra được, đó là cường giả của Huyết Y Môn lúc trước điệu hổ ly sơn bắt cóc nhóc hám tiền, không ngờ vẫn còn ở lại đây.
Cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong! Kẻ đó đúng là mạnh đến dọa người.
Mặc dù có cùng cấp bậc, nhưng Tử Linh không phải là đối thủ của kẻ đó, cũng giống như bạch hạc và huyết điêu vậy, Tử Linh là võ tu phụ trợ, loại này không hề thiện chiến, nhưng dù vậy thì cường giả Huyết Y Môn vẫn rất chật vật, trên thân thể đã nhuộm đầy máu tươi.
Vèo! Vèo!
Hai thân ảnh lao vào nhau nhanh như chớp.
Triệu Bân có Thiên Nhãn mà cũng khó nắm bắt được tình hình, chỉ có thể thấy được dư ảnh của hai người.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trận đại chiến đã gây ra động tĩnh rất lớn, rừng cây bị chặt xuống từng mảng lớn, cát đá bay đầy trời.
Triệu Bân kêu rên, suýt chút nữa thì hắn đã bị chấn động bật ra khỏi lòng đất.
Không phải là do hắn yếu, mà là do hai người kia có cấp bậc quá cao.