"Ta đến đây".
Cách thật xa liền nghe tiếng Triệu Bân quát lớn, là hắn đang nói với bạch hạc.
Bạch hạc tự có linh tính, cũng nghe hiểu được, liền giương cánh bay cao, tránh khỏi con huyết điêu.
Đại Bằng lao đến cực nhanh, tấn công trực diện.
Huyết điêu cũng có linh tính, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy khinh miệt, mặc dù nó là thú cưỡi nhưng thực lực của nó là cảnh giới Huyền Dương thứ thiệt, tất nhiên không sợ Triệu Bân và Đại Bằng, hai tia chớp đáng sợ đã từ trong con ngươi của nó bắn ra.
Quác!
Đại Bằng đã đoán trước được điều đó từ lâu, cho nên nó đã tránh được nguy hiểm.
Keng!
Triệu Bân cũng không nhàn rỗi, lấy hồn ngự kiếm, cách không chém tới.
Cảnh giới Huyền Dương thì sao chứ? Cho dù ta không đánh lại chủ nhân của ngươi, thì chẳng lẽ còn không đánh lại được một con thú cưỡi như ngươi hay sao?
Keng!
Nhưng kiếm Tử Tiêu vẫn không thể phá được phòng ngự của con huyết điêu, một kiếm chém xuống như chém vào sắt đá vậy.
"Không tự lượng sức".
Ánh mắt của con huyết điêu đã nói lên tất cả.
Nó liền ngang ngược phóng tới, hai cánh lớn như mang theo cuống phong ác liệt, lại phóng ra từng đạo kiếm khí, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng uy thế này cũng đã đủ đánh chết thú cưỡi cảnh giới Chân Linh.
Không may cho nó, Đại Bằng không phải là thú cưỡi bình thường.
Mà Triệu Bân cũng không phải cảnh giới Chân Linh bình thường, hắn dùng hồn ngự kiếm bổ đôi cơn lốc đang ào tới.
"Chính là lúc này".
Ngay khi còn cách con huyết điêu khoảng một trượng thì Triệu Bân liền tung người, nhảy lên trên lưng của con huyết điêu.
Huyết điêu tức giận, tung cánh bay loạn, muốn ném Triệu Bân xuống đất.
"Chạy?"
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, một tay giật mạnh lông vũ của huyết điêu, tay kia cầm kiếm, thanh kiếm mang theo lôi tức cùng hỏa diễm quanh thân, hung hăng phá vỡ phòng ngự của huyết điêu, máu của con huyết điêu phun ra giàn giụa, trông vô cùng chói mắt.
Quác!
Huyết điêu gào thét, lảo đảo một hồi, suýt chút nữa là lao đầu xuống đất.