“Không cần đánh nhau, hù dọa một chút là được rồi”.
“Ta…”
“Cứ coi như ngươi đã đồng ý, sau này ta sẽ đến thành Vong Cổ tìm ngươi”.
Tiểu thư sinh mỉm cười rồi lại leo tường rời đi.
Sau đó, còn có một câu nói vọng lại “Ta tên Phượng Vũ!”
“Phượng Vũ, tên hay đấy!”
Triệu Bân vừa nói vừa trùm áo khoác đen lên.
Có giúp hay không thì để đó trước đã, vào thời khắc quan trọng này, chuồn là thượng sách.
“Cô nhóc đó cũng khá lắm”.
Nguyệt Thần cười tươi, lại nhen nhóm ý định tìm vợ cho đồ đệ mình.
“Cô ta nhìn ra được thân phận của ta bằng cách nào?”
Triệu Bân đã ra khỏi cửa, hắn không có thời gian để nói nhảm nhí với Nguyệt Thần, hắn vẫn tò mò về chuyện bị lộ thôi.
“Cô ta là võ tu cảm giác, lại có thiên phú thần thông”.
Nguyệt Thần nói ra nguyên nhân, Triệu Bân không biết nhưng cô ta lại biết rất rõ. Từ khi vào thành này, Phượng Vũ đã biết được thân phận của hắn, chỉ có điều đối phương không nói với Hán Diễm mà thôi.
“Thiên phú thần thông à!”
Triệu Bân lẩm bẩm, hắn đã từng xem giới thiệu trong Huyền Môn Thiên Thư: Có một nhóm người đặc biệt đã có thiên phú từ khi sinh ra, là thiên phú thần thông bẩm sinh trời ban mà Phượng Vũ lại thuộc nhóm người đó, đến cả Hán Diễm cũng không nhận ra nhưng cô ta thì lại có thể nhận ra từ sớm.
Xem ra sau này tốt hơn nên bớt hù dọa người khác lại.
Nói không chừng ngày nào đó lại gặp phải người như Phượng Vũ
Đi bên bờ sông nhiều thì cũng sẽ ướt giày, rồi cũng có một ngày hắn bị lật thuyền trong mương thôi.
Hắn thuận lợi ra khỏi thành, không có ai ngăn cản.
Có uy thế của Thiên Võ thì sẽ không có ai dám cản.
Phù!
Sau khi hắn đi, Hán Diễm thở phào, của đi thay người thôi. Chắc là bảo bối của lão ta đã phát huy tác dụng, cao thủ cảnh giới Thiên Võ đã không truy cứu tội lỗi của lão ta nữa.
Nghĩ đến bảo bối thì lão ta lại thấy tiếc hùi hụi.
Bạc là chuyện nhỏ, hết rồi có thể kiếm lại, thứ quý giá là đan dược và hoa Hồn Linh, đặc biệt là hoa Hồn Linh đó, thứ ấy là bảo bối có một không hai đấy! Bao nhiêu năm nay lão ta cũng không nỡ dùng đến.
“Nghĩ thoáng chút đi, ít ra vẫn còn giữ được mạng!”