Vô Thượng Luân Hồi

Chương 487: 487: “không Giúp Được!”




E là đầu óc của tên này không được bình thường rồi, đang nói bảo bối mà, sao lại lật sang chuyện yêu đương?



“Đừng đùa nữa!”



Triệu Bân liếc nhìn Nguyệt Thần, chọc cô gái này nổi điên thì chúng ta cũng không cần phải đi nữa.



Còn về phần chia bảo bối thì mơ đi!



Ông đây bị đuổi đánh suốt dọc đường, vất vả diễn xuất, khó khăn lắm mới lừa được chút bạc, vậy mà cô đến chia một nửa ngon ơ như vậy sao? Ăn hớt tay trên như thế có hợp lý không?



Muốn lấy tiền thì không có, muốn lấy mạng thì… Ta sẽ dùng Thiên Nhãn nhìn cô.



“Không chia bảo bối cũng được, nhưng phải giúp ta một chuyện!”



Tiểu thư sinh thu ánh nhìn lại, không biết lấy từ đâu ra một cái gương nhỏ, chỉnh lại tóc tai. Cô ta rất đẹp, dù cho là nữ giả thành nam nhưng cũng vô cùng điển trai, so với cô ta thì Triệu Bân thua kém rất nhiều.



“Vậy thì còn nghe được!”



Triệu Bân đưa tay lên, phất tay áo.



Động tác của hắn rõ ràng là đang có ý muốn nói “Chuyện gì, nói để ta giúp cho”.



“Mượn uy thế Thiên Võ của ngươi, giúp ta cứu một người!”



“Đối phương có tu vi gì?”



“Địa Tạng… Đỉnh cao!”, tiểu thư sinh không giấu giếm.



“Chuyện này…”



Triệu Bân xắn tay áo lên, rồi lại từ từ thả xuống lại.



Tìm Địa Tạng đỉnh cao đánh nhau hả? Bị điên rồi sao?



“Ngươi phải giúp ta!”, hai con mắt của tiểu thư sinh long lanh.



“Không giúp được!”



“Nếu ngươi nói như thế thì ta sẽ la lên đó”.



“Lính đánh thuê nhiều lắm mà, ngươi bỏ tiền ra thuê đi, sao lại tìm một tên mới có cảnh giới Chân Linh như ta?”



“Ai bảo ngươi… Có thể diễn ra uy thế của Thiên Võ chứ!”



Tiểu thư sinh lại nhún vai, cô ta rất kinh ngạc và tò mò về Triệu Bân, cấp Chân Linh mà lại có thể ngụy tạo uy áp của Thiên Võ, trong lịch sử chưa từng có trường hợp nào như thế, chính vì biết bí mật của Triệu Bân nên cô ta mới đến đây lúc nửa đêm. Thay vì tìm một tên lính đánh thuê không đáng tin thì khí thế Thiên Võ càng có sức đe dọa hơn, vất vả một lần nhưng lại tránh được rắc rối về sau.



“Chỉ là hù dọa người khác thôi thì cũng không phải lần nào cũng linh nghiệm”.



chapter content