"Khéo quá".
Triệu Bân ngước đầu, không ngừng cười ha hả.
Thành thật mà nói, khi hắn bị đóa sen đen hóa hình người nhìn chằm chằm, hắn lại có chút mắc tè.
Vừa cười ha hả, hắn vừa quay đầu bỏ chạy, cái tên khổng lồ này chắc chắn không dễ chọc vào.
Ông!
Hắn còn chưa kịp chạy trốn ra ngoài thì cánh cổng đá của động phủ đã khép lại.
"Mở ra cho ta".
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, cánh tay kỳ lân bên trái đánh ra một quyền, nguồn năng lượng đáng sợ tràn ngập.
Ầm!
Hắn đánh ra một quyền, tuy quyền kình bá đạo nhưng cũng không thể đánh sập cánh cổng đá.
Lạch cạch!
Sau lưng hắn, đóa sen đen hóa hình người đã kéo đứt hết tất cả phù văn xích sắt, một cước đạp vỡ tế đàn, hàn khí lạnh như băng đã đóng băng toàn bộ động phủ, vách đá, bàn đá, giường đá, kệ sách, tất cả đều bị đóng băng và phá vỡ thành mảnh vụn, hàn khí toát ra lạnh thấu xương.
Ầm! Lạch cạch! Ầm!
Chuyện sau đó hắn cũng không nhìn, chỉ nghe âm thanh vang lên bên tai ầm ầm không dứt, giống như có một tên đạo tặc vào phòng và đang lật tung tất cả lên.
"Cô điên rồi sao, lại đi gài bẫy ta!"
Triệu Bân mắng to, vô cùng phẫn nộ.
Đóa sen đen này rõ ràng không phải bảo bối mà chính là tà ma, hơn nữa còn là tà ma cực mạnh. Nhìn thái độ của đóa sen đen hóa hình người, nhất định là nó đã bị phong ấn ở nơi này rất lâu rồi, lúc Nguyệt Thần lừa hắn phá phong ấn cho nó trên tế đàn, nó cảm thấy muốn giãn gân giãn cốt nên mới tìm người để phát tiết.
Mà chuyện đó cũng không quan trọng.
Quan trọng nhất chính là, đóa sen đen hóa hình người quỷ dị này hoàn toàn không dễ đối phó.
Rất có thể hắn sẽ bị đánh thành thịt nát.
Cho dù hắn muốn chạy thì cũng không chạy được vì cánh cổng đá đã đóng lại, có cố gắng cỡ nào cũng không thể đánh sập cánh cổng đá, ngay cả thuật độn thổ và thuật xuyên tường của hắn cũng vô dụng ở trong động phủ này.
"Thật sảng khoái".
Nguyệt Thần ngồi đung đưa hai chân trên mặt trăng, trông rất khoái trá.