Chính xác mà nói, thì đó là một đóa sen đen, toàn thân thẳng tắp, đang động đậy giống như muốn thoát khỏi phù văn xích sắt, luồng hàn khí lạnh như băng trước đó chắc là được truyền ra từ đóa sen đen này.
Nó cứ động đậy mãi như vậy, hẳn là nó cũng có linh trí.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thứ quỷ dị như vậy.
Tuy không biết đóa sen đen này là gì, nhưng món bảo bối mà Nguyệt Thần muốn hắn lấy chắc chắn là nó rồi.
"Ghế đá thứ hai bên tay phải, mang đi".
Nguyệt Thần nói ngắn gọn, xóa bỏ đi suy đoán của hắn.
Có bảo bối ở đây.
Nhưng không phải là đóa sen đen, mà là một cái ghế đá trong động phủ.
Triệu Bân không nhìn tế đàn nữa, đến gần cái ghế đá mà Nguyệt Thần nói trước, liếc nhìn từ trên xuống dưới, nhìn sao cũng không giống bảo bối, khiến cho hắn càng nghiêng về đóa sen đen trên tế đàn hơn.
Nhưng Nguyệt Thần đã nói như vậy thì hắn cũng phải mang thứ này đi.
Cái ghế đá khá nặng, khoảng chừng mấy trăm cân, nếu dùng để đập người khác thì chắc chắn là rất tốt.
"Vậy đóa sen đen kia là thứ gì?"
Sau khi dọn ghế đá đi, Triệu Bân lại nhìn lên tế đàn hỏi.
"Cũng là bảo bối".
"Ta đã nói mà! Nó nhất định là bảo bối".
"Tới đó phá phong ấn đi".
"Được!"
Triệu Bân xắn ống tay áo, tiến lên xé đứt một mảnh phù văn.
Sau khi làm xong, hắn liền phải ngước đầu lên.
Sau khi phong ấn bị phá, đóa sen đen không còn bị thứ gì áp chế, nhanh chóng biến thành hình người, thân thể cao lớn hùng vĩ, ở trước mặt nó Triệu Bân chỉ giống như một đứa trẻ ba tuổi, muốn nhìn cũng phải ngước đầu lên thật cao.
"Tú Nhi, đây là một con người!"
"Ừm".
Sư đồ hai người này nói chuyện với nhau lúc nào cũng ngắn gọn dễ hiểu.
Đóa sen đen vừa hóa hình người đã cụp mắt xuống nhìn Triệu Bân.
Đôi mắt của nó to không thể tả, lại đục ngầu tràn đầy những tơ máu, trông vô cùng tàn ác.