Một tiểu võ tu Chân Linh mà có thể thi triển được uy thế Thiên Võ uy chấn thiên hạ sao?
Sao hắn có thể làm được?
Hắn ta đã sống hơn nửa đời người rồi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, thật sự vượt quá sức tưởng tượng.
Càng như thế thì mắt hắn ta càng sáng lên hơn.
Hắn ta vốn nghĩ rằng nhóc ham tiền đã kỳ dị lắm rồi.
Không ngờ, còn có người kỳ dị hơn cả nhóc.
Bảo bối!
Tên tiểu Chân Linh đó nhất định là một bảo bối.
Nếu như bắt được hắn, nếu như có thể học được bí thuật có thể thi triển uy áp Thiên Võ thì sẽ có thể đi khắp nơi lừa thiên hạ rồi, bí kíp gì đó, công pháp gì đó đều không có thứ gì hữu dụng cả.
“Niềm vui bất ngờ đây!”
Tên áo đen tỏ vẻ cực kỳ phấn khích, đuổi theo điên cuồng hơn, bất luận thế nào cũng phải bắt được Triệu Bân đi, tên nhóc này đáng giá hơn thánh nữ nhà họ Bạch nhiều.
“Đứng im cho ta”.
Triệu Bân đã cắn rách ngón tay trái, vẽ chữ “định” lên lòng bàn tay phải, hắn xòe năm ngón tay ra, hắn không nhắm vào tên áo đen mà nhắm vào con huyết điêu đang bay kia.
Tên áo đen là Địa Tạng đỉnh cao.
Một tiểu Chân Linh như hắn chắn chắn không thể nào đánh lại được.
Vì vậy, chỉ có thể chơi bẩn thôi.
Giết địch thì phải giết ngựa trước, nếu có thể khiến con huyết điêu đó đứng im trong một hai giây thì hữu dụng hơn bất cứ thứ gì.
Chẳng qua là muốn kéo dài thời gian thôi.
Khổ nỗi, bùa định thân của hắn quá tệ, có thể thi triển được nhưng đừng nói đến hai ba giây, đến cả một giây cũng không thể làm con huyết điêu đó đứng lại được.