Triệu Bân cũng khẽ hừm lên, đầu óc choáng váng, giây phút đó, hai tai hắn đã mất hết cảm giác, hai mắt hắn tối đen, hắn đứng không vững trên lưng Đại Bằng, suýt chút là rơi xuống đất. Hắn bị tiếng hét đó làm cho thất khiếu chảy máu, đầu óc choáng váng.
May là hắn có võ hồn nên có thể chống đỡ được.
Và cũng may là Đại Bằng không phải là thú thông linh bình thường, tiềm lực của nó cũng cực kỳ mạnh.
Chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã lấy lại được thăng bằng.
Nhưng, chống đỡ được đòn tấn công của sóng âm thì vẫn còn thứ khác đáng sợ hơn.
Trước mặt, sát khí đằng đằng, tên áo đen xông qua, ánh mắt đáng sợ tràn đầy vẻ tham lam, xem ra hắn ta không chỉ muốn bắt cóc nhóc ham tiền mà còn muốn bắt cả Triệu Bân đi chỉ vì tên cảnh giới Chân Linh nhỏ bé này khiến hắn ta quá bất ngờ, bắt hắn đem về nghiên cứu nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ.
“Chạy!”, Triệu Bân hốt hoảng.
Đại Bằng vẫn vậy, không cần hắn nói thì nó cũng lập tức rẽ hướng, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, cộng thêm bùa tốc hành thì cứ như một tia sáng màu đen, vụt qua bầu trời.
“Ngươi chạy đi đâu?”
Tên áo đen cười nham hiểm, chưởng tới một chưởng từ phía xa, sức mạnh cực lớn của chưởng đó giống như gió bão gào thét, khiến không khí nổi sóng, tràn về phía hắn.
Không đỡ được.
Đấy là ý nghĩ đầu tiên của Triệu Bân.
Dù là gió từ chưởng pháp nhưng vẫn có thể đánh hắn tan tác, nếu như chưởng đó thật sự đánh lên người hắn thì có thể đánh hắn tan thành tro ngay lập tức. Hắn ta là Địa Tạng đỉnh cao mà, trước mặt hắn ta thì cảnh giới Chân Linh thật ra chẳng khác gì một con kiến.
Ầm!
Vào lúc mấu chốt, hắn nghiến chặt răng, thi triển uy áp Thiên Võ.
Dùng nó để đánh tan uy lực từ chưởng pháp của tên áo đen.
Nói thật, đến cả Nguyệt Thần cũng chưa ngờ được Triệu Bân lại dùng cách này để phá vòng vây. Sức gió cực mạnh từ chưởng pháp đó bị khí thế thiên uy hữu danh vô thực làm suy yếu rất nhiều.
Ầm!
Hai loại khí thế va vào nhau, đẩy Triệu Bân và Đại Bằng ra rất xa.
Thế là cũng có thể tạm xem là đã thoát được.
Tên áo đen hơi ngỡ ngàng.