Vô Thượng Luân Hồi

Chương 361: 361: “trời Mới Biết!”




“Ai giúp hắn nối lại linh mạch?”



“Còn có cả tốc độ tăng cấp nữa, cũng đáng sợ quá rồi đấy”.



“Lại còn là luyện khí sư!”



Mấy người theo phe đại trưởng lão, ai nấy cũng mặt mày tái xanh, nếu như không phải có quá nhiều người tận mắt nhìn thấy thì bọn họ cũng không dám tin một tên vô dụng của gia tộc ngày trước lại xoay người một cái, biến thành kỳ tài có một không hai. Hơn nữa, còn lợi hại hơn cả trước đây, suy tính trăm bề nhưng vẫn cứ xảy ra biến cố, bất ngờ này thật sự khiến họ không kịp trở tay.



Ngược lại với bọn họ, vẻ mặt Triệu Uyên thì lại vô cùng kích động, ông ấy không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng, chỉ có thể liên tục hít thở mạnh để kiềm chế tâm trạng của mình.



Tối qua, gia tộc đã gỡ phong tỏa, niềm vui bất ngờ cứ nối đuôi nhau đến.



Vì chuyện này mà nửa đêm nửa hôm, ông ấy đã chạy đến cửa hàng binh khí để xem thử.



Khổ nỗi Triệu Bân không có ở đó.



Hôm nay ông ấy đến, vẫn không có hắn.



Nhưng trên phố, ông ấy toàn nghe thấy những chuyện kể về con trai mình, ánh mắt người đời nhìn ông ấy cũng khác trước, bên tai đã không còn nghe thấy những lời kinh thường châm chọc ngày trước nữa, mà nhiều hơn cả là sự tán dương và ngưỡng mộ, con trai ông ấy đã vang danh khắp chốn rồi.



Đừng nói gì đến đại trưởng lão bọn họ, đến cả ông ấy cũng cảm thấy không thể tin nổi.



Ba tháng nay, rốt cuộc con trai của ông ấy đã trải qua những chuyện gì? Nối lại linh mạch, tu luyện võ đạo, tăng cấp thần tốc, không ngờ lại còn là một luyện khí sư, còn đánh bại Khô Sơn - người mà ông ấy đã nghe danh từ lâu. Chuyện này đâu chỉ là lột xác mà rõ ràng là thay đổi vận mệnh ngược với sự sắp đặt của ông trời, thay hình đổi dạng, từ một tên vô dụng trở thành nhân tài có một không hai.



Là một người cha, sao ông ấy có thể không thấy vui.



“Tiền bối, không biết người có biết Bân Nhi đã đi đâu rồi không?”



Triệu Uyên nghĩ như thế, rồi nhìn sang Chư Cát Huyền Đạo ở bên cạnh.



Không phải tất cả những người có mặt ở đó đều là người nhà họ Triệu.



Bọn người Chư Cát Huyền Đạo cũng đã đến, còn có lão mập, Xích Yên, thằng nhóc tóc tím, tên mập, nhóc ham tiền, gần như tất cả đều có mặt. Ai cũng rảnh rỗi, không có việc gì làm, chỗ nào náo nhiệt thì sẽ chạy đến chỗ đó góp vui.



Hôm nay, nhà họ Triệu rất náo nhiệt.



Theo lý mà nói thì bọn họ vốn không nên đến, có điều, đã là trưởng lão danh dự của nhà họ Triệu rồi nên cũng có tư cách xuất hiện ở đó, không ai dám đuổi. Có cao thủ Địa Tạng ngồi đây, ai mà dám mở miệng. Hơn nữa, trông hai lão già đó như thế, tính khí chắc cũng chẳng dễ chịu gì, còn mấy tên nhóc đó không phải dễ đối phó. Các trưởng lão có mặt ở đó cũng thắc mắc, một Triệu Bân nhỏ bé mà sao lại có thể quen biết với nhiều nhân vật đáng sợ như thế, trong thời gian phong tỏa gia tộc, bọn họ đã bỏ lỡ bao nhiêu kịch hay rồi.



“Trời mới biết!”


Chư Cát Huyền Đạo phất tay, tùy tiện trả lời, ông ta đã quen rồi, dăm ba ngày Triệu Bân lại ra ngoài, mỗi một lần là đi đến mấy ngày liền, có quỷ mới biết hắn đã lượn đi chốn nào rồi.