Không có tu vi nên mới ngượng ngùng như thế, cô ta cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ tên nhóc này nhận ra mình, nếu như hắn muốn giết người diệt khẩu thì thật điên rồ quá rồi.
“Thú vị!”
Nguyệt Thần hứng thú quan sát nhưng vẫn chưa nói với Triệu Bân.
Cô ta đang đợi.
Đợi cái gì? Đợi đến ngày Tiểu Linh Lung khôi phục tu vi, khi ấy nhất định sẽ rất náo nhiệt. Đến lúc đó, đồ đệ bảo bối của cô ta nhất định sẽ không tránh khỏi một trận đòn ra trò, cô ta giỏi nhất là gài đồ đệ của mình mà. Nếu để Triệu Bân biết được thì nhất định hắn sẽ thấy rất “được an ủi”.
“Phụ thân, đợi con!”
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, Đại Bằng gia tăng tốc độ.
Hôm nay là trận thi đấu vào tháng ba.
Cũng may, với tốc độ của Đại Bằng thì hắn miễn cưỡng cũng có thể về kịp lúc, chủ yếu là lần này ra ngoài đã xảy ra quá nhiều chuyện ngoài dự liệu, kế hoạch không theo kịp thay đổi.
Thành Vong Cổ hôm nay vẫn đông đúc như vậy.
Nhà họ Triệu hôm nay cũng náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, nhà họ Triệu đã được tháo phong, Triệu Uyên cũng đã xuất quan, người của cả gia tộc đều tập trung ở khu diễn võ, tại đó có một đài thi đấu, trận đấu được định vào ba tháng trước phải được diễn ra đúng thời gian.
Có điều, sắc mặt của các trưởng lão lại rất khó coi.
Thời gian này phong tỏa gia tộc, cách biệt với thế giới bên ngoài, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, tối qua kết thúc phong tỏa, họ đã bất ngờ đến mức suýt rớt quai hàm. Chuyện lớn nào cũng có phần Triệu Bân, không ngờ hắn lại nối được linh mạch, còn có thể tu luyện, hơn nữa là tăng cấp thần tốc.