Triệu Bân ho khan một tiếng, xem ra hắn đã quá tham lam rồi.
Đêm ngày càng sâu.
"Máu rồng chính là lấy được từ ngọn núi vàng bên trong Ngưu Gia Trang này"."Thành Thanh Phong, trước đây ta suýt nữa không thoát ra được".
"Ở trong khu rừng hoang này ta đã gặp U Lan".
"Trấn nhỏ phía trước..."
Chẳng biết Triệu Bân đã thao thao bất tuyệt từ lúc nào, hắn tựa như đã trở thành một người hướng dẫn du lịch, vừa đi vừa nói, mỗi lần đi ngang qua nơi quen thuộc đều sẽ giới thiệu cho Nguyệt Thần biết.
Nguyệt Thần không đáp, cả người gượng gạo.
Triệu Bân cười khan một tiếng, cũng không vì bị phớt lờ mà mắc cỡ, vẫn tĩnh tâm ngồi yên.
"Ngừng lại".
Hắn không còn nói lời nào, nhưng Nguyệt Thần lại đột nhiên nói.
"Có bảo bối?"
Ánh mắt của Triệu Bân sáng lên, mỗi lần Nguyệt Thần nói ngừng lại, thì nhất định sẽ có cơ duyên tốt.
"Quay lại".
"Đi đâu?"
"Ngọn núi hoang vừa đi qua, có một cái giếng cạn".
"Được!"
Triệu Bân đứng lên, tâm ý tương thông với Đại Bằng, khiến cho nó quay đầu trở lại, cái giếng cạn mà Nguyệt Thần vừa nói Triệu Bân cũng biết, đêm đó hắn cùng U Lan trong lúc né tránh cường giả đuổi giết đã trượt chân rơi vào cái giếng đó, nghe ý tứ của Nguyệt Thần, xem ra bên trong giếng cạn còn có càn khôn.
Dưới ánh trăng, hắn từ trên trời đáp xuống.
Quay lại chốn xưa, trong lòng hắn cũng dâng lên cảm xúc khó tả, hôm ấy hắn suýt nữa thì bỏ mạng ở đây.
“Đi xuống”, Nguyệt Thần nhàn nhạt nói.
Không cần cô ta nói thì Triệu Bân cũng đã nhảy vào, nương theo vách đá xuống giếng.
Ở dưới đáy giếng, hắn dùng minh châu thắp sáng đường đi.