Vô Thượng Luân Hồi

Chương 189: 189: Đan Thọ Mệnh Ba Vân




Chiến kích Lôi Thiên được lấy xuống, phiên đấu giá tiếp tục.

Vật phẩm đấu giá lần này là một câu quyền trượng.

Một cây quyền trượng không đơn giản, dùng nó là có thể thi triển pháp thuật.

Các lão bối nhìn thấy nó thì dứt khoát nhắm mắt lại, hiển nhiên không ưa gì thứ bàng môn tà đạo này. Pháp thuật hay ho thật đấy, nhưng sức công phá hơi kém một tí, còn lâu mới bằng được nắm đấm. Lôi thứ này ra đánh nhau với người ta thì chỉ có thể đánh bổ trợ thôi, chứ một khi bị người ta áp sát, cứ đợi ăn đòn đi.

“Giá khởi điểm một vạn!”

Huỳnh Nham ngáp một cái.

“Hai vạn”.

“Hai vạn rưỡi”.

“Ba vạn”.

Không phải tất cả mọi người đều có nhãn giới cao siêu, người muốn mua cây quyền trượng kia cũng không phải số ít, chủ yếu vì nhìn thế nào cũng thấy cây quyền trượng kia rất cao quý, bên trên khắc hoa văn kỳ lân, đã vậy còn được khảm minh châu, toàn thân bóng loáng. Một vật như thế nhưng lại chỉ là vật phẩm tầm thường.

“Đẹp mã chưa chắc sẽ hữu dụng”.

Chư Cát Huyền Đạo hờ hững nói, chắp tay trước ngực mà gà gật. Trước khi nhắm mắt, ông ta còn liếc nhìn Triệu Bân, vị thần bịp này dường như yên phận hơn nhiều.

Hết tiền rồi!

Đây là lời hồi đáp của Triệu Bân.

Hắn cũng có một tí xíu hứng thú với cây quyền trượng kia, nếu còn tiền dư dật, chắc hẳn sẽ đấu giá nó mà nghiên cứu, còn bây giờ cứ nhìn thôi là được rồi. Kẻ thù không đấu giá, hắn sẽ không ra tay đâu.

Việc đấu giá cây quyền trượng hạ màn sau khi diễn ra không lâu.

Giá cả cũng không cao không thấp, sáu vạn hai, được thiếu chủ của một gia tộc rước đi.

Buổi đấu giá tiếp tục trong bầu không khí sôi sục.

Đấu giá mà, không chỉ sôi nổi mà còn rất bực bội nữa. Nếu hét giá quá nhiều, người chửi đổng cũng sẽ không ít, đa phần họ ẩn giấu của mình, nên dù không tranh được cũng phải chửi cho đã miệng.

Con cháu của các gia tộc lớn thỉnh thoảng mới ra tay.

Mà Triệu Bân cũng xuất quỷ nhập thần, gặp lúc có con cháu của gia tộc lớn thì ắt sẽ có bóng dáng của hắn, lừa tên nào trúng ngay tên đó. Đương nhiên, con cháu của gia tộc lớn được nhắc đến ở đây đều là kẻ có thù với hắn, hoặc là từng quần ẩu hắn, hoặc từng phá cửa hàng binh khí nhà hắn, ví dụ như Vũ Văn Hạo và Hán Triều.

Sau mấy chục mấy phẩm, không ít con cháu từ gia tộc lớn bị lừa.

Lúc này chúng đang tranh nhau chửi thề kia kìa! Tên nào cũng tỏ ra hung ác, ánh mắt sắc bén, nhìn Triệu Bân mà nghiến răng nghiến lợi. Lão già chết tiệt thích chọc ngoáy, đừng để ôm đây tóm được, ông lừa chết ngươi!

Mong muốn thì tốt đẹp thế thôi chứ đặt vào hiện thực khác nào chém gió.

Định đặt bẫy thần bịp? Không có chuyện đó đâu.

Một khi đã bị Triệu Bân đụng tới thì không kẻ nào thắng được, không có kẻ thê thảm nhất, chỉ có kẻ thê thảm hơn. Những trận giao tranh diễn ra hết lần này đến lần khác, lần sau ngượng ngùng hơn lần trước, có trời mới biết chúng đã bị lừa bao nhiêu bạc.

“Dường như thần bịp có vẻ không ưa các gia tộc lớn”.

“Bây giờ ngươi mới nhận ra à?”

“Gia tộc lớn ra tay thì lão ta cũng ra tay, hiển nhiên là nhắm vào gia tộc lớn”.

“Hai từ thôi, hả hê!”

Khách đấu giá cũng là khán giả, mỗi khi thấy thần bịp lừa ai ắt sẽ có kịch hay, đặc sắc hơn đấu giá nhiều! Thấy gia tộc lớn nào cũng tức tối chửi thề, họ cực kỳ hả dạ. Ai bảo các ngươi vênh váo cho lắm rồi, bị hạ gục rồi chứ gì!

“Tên này đúng là thần mà!”

Tên nhóc tóc tím nhếch miệng chặc lưỡi, ánh mắt nhìn Triệu Bân vừa sùng bái vừa kính nể. Lừa bao nhiêu ngươi mà chưa thất bại lần nào, nắm bắt chừng mực quá ổn! Chỉ cần lơ là một chút thôi là tự mình đâm đầu vào.

“Lừa một cách trắng trợn”.

Lão mập cũng vừa vuốt chòm râu vừa cảm thán không thôi.

Chỉ riêng điều này thôi thì vẫn có người không tin, ví dụ như đám con cháu của gia tộc lớn, sau khi bị lừa, cảm thấy không phục, tên nào cũng muốn tìm thần bịp để “luyện tập” thêm.

Xong việc, bao nhiêu ngân lượng trong túi đều đem đi “đóng tiền học” hết.

Hắn có phương pháp thần thánh mà, ai đến cũng không sợ.

Triệu Bân ngồi rất ngay ngắn, nếu biết hạn mức từ trước thì chớ nói gì tới một đám nhãi ranh, cho dù là cao thủ cảnh giới Thiên Võ tới đây hắn cũng lừa không trật phát nào, Nguyệt Thần đâu phải để trưng.

“Phải tặng người ta một cái lì xì to mới được”.

Huỳnh Nham tỏ ra thâm thúy, người vui nhất ở đây chắc là lão ta rồi, cứ đấu giá thành công sẽ được nhận hoa hồng. Nhờ công Triệu Bân mà lão ta chí ít cũng kiếm được vài vạn lượng, trong bao nhiêu lần đấu giá của thành Vong Cổ thì lần này tuyệt nhất.

Chứ không tuyệt thì sao!

Nhìn đám con cháu của gia tộc lớn kia kìa, ai bị lừa thì vẫn bị lừa, ai thổ huyết cứ thổ huyết, ai ngất xỉu tiếp tục ngất xỉu, bị một mình thần bịp lừa đến khi tổn hại nguyên khí, chưa đi tới sau cùng đã bị đánh bại rồi, ngân lượng trong túi quả thực không nhiều nữa.

“Gì thế? Tiếp tục đi chứ!”

Tên mập đen thui hô lên một tiếng, vật phẩm này đã đấu giá xong rồi mà không thấy Huỳnh Nham đưa bảo bối khác lên, lão ta cứ đứng trên đài vuốt râu. Vuốt thì cứ vuốt, lão ta còn vuốt một cách thâm hiểm, cũng không biết đang suy tính điều gì.

Huỳnh Nham ho khan một tiếng, ngỏ ý với phía bên cạnh.


Ngay lập tức có một tiểu tư bước lên đài, hai tay cẩn thận bưng một hộp ngọc, thậm chí đi đứng cũng dè dặt, nhìn động tác của kẻ này cứ như thể làm rơi hộp ngọc trong tay, từ đó có thể nhận ra vật được đựng bên trong trân quý đến mức nào. Từ khi đấu giá tới nay, đây là lần đầu thấy tiểu tử trịnh trọng đến vậy.
“Chắc chắn là đan dược”.
Ngưu Oanh khịt khịt mũi, tuy hộp ngọc được niêm phong kín nhưng hắn ta ngửi thấy mùi dược liệu thoang thoảng, thơm như mùi hoa quả, nồng như mùi rượu, ngửi vào mà tinh thần phấn chấn hẳn, giống như có một dòng nước mát lành chảy khắp phủ tạng, qua một hồi lâu vẫn chưa tản đi.
Hắn ta ngửi thấy thì không ít nhân tài thính như chó cũng ngửi thấy rõ ràng.
Huỳnh Nham nhận lấy chiếc hộp ngọc, trước tiên phải úp úp mở mở, sau đó mới nhẹ nhàng mở hộp ngọc, có ánh sáng lóe lên, mùi đan dược ngập tràn khoang mũi khiến sinh lực dồi dào, người có mặt tại đó ngửi xong mà hai mắt sáng ngời.

Đó là một viên đan màu xanh dương, đan thọ mệnh.

Nói cho chính xác hơn, là một viên đan thọ mệnh ba vân, tên sao đan vậy, là đan dược bổ sung thọ mệnh, dược lực cực kỳ thuần khiết, không cần biết là lão bối hay tiểu bối, là người phàm hay võ tu, ăn vào sẽ được cộng thêm mười năm thọ nguyên, mạnh hơn quả sinh linh không biết bao nhiêu lần. Quả sinh linh có kéo dài được thọ mệnh hay không còn phải tùy vào nhân phẩm, chứ đan thọ mệnh thì quả thực thêm được mười năm, tiên nhân đã thử qua vô số lần rồi, không sai được.

“Sống được nửa thế kỷ rồi, cuối cùng cũng được thấy đan ba vân”.