Liễu Thương Không lạnh lùng hừ một tiếng, mới giây trước còn mỉm cười thoải mái, giây sau sắc mặt đã tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi. Đan dược sắp tới tay rồi mà còn bị cái tên thần gài bẫy này nhảy ra làm loạn, ta trêu chọc gì ngươi chứ!
“Hai mươi lăm vạn lượng”, Liễu Sĩ Nguyên quát lên.
"Ba mươi vạn lượng".
Liễu Sĩ Nguyên quyết đoán như vậy, Triệu Bân cũng không hề e ngại, tiếp tục đào hố chôn lão ta.
Chậc chậc!
Hiện trường lại trở nên ầm ĩ, ai cũng tặc lưỡi cảm thán, xem đi xem đi! Muốn giá cả tăng vọt thì phải đợi thần gài bẫy ra tay, từ lúc khai mạc cho tới bây giờ, đây là món thứ hai đạt tới mức giá ba mươi vạn lượng rồi.
Thật là quá giỏi!
Chư Cát Huyền Đạo ho khan một tiếng, tay của ông ta giấu tiền càng chặt hơn, so với ba mươi vạn lượng của Triệu Bân, mười mấy vạn lượng của ông ta hiển nhiên là không thấm vào đâu.
Liễu Sĩ Nguyên đã gặp khó khăn.
Giới hạn mà Liễu Thương Không đưa cho lão ta chính là ba mươi vạn lượng.
Lão ta vô thức liếc nhìn lên lầu 3.
Thêm!
Liễu Thương Không tuy không nói lời nào, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
"Ba mươi mốt vạn lượng".
Được sự đồng ý của gia chủ, Liễu Sĩ Nguyên thêm một vạn nữa.
"Ừm, công đức viên mãn".
Triệu Bân gật gù thu tay, lại nhắm mắt giả vờ ngủ, Liễu gia tuy có cơ nghiệp lớn, nhưng cũng có giới hạn của mình, ba mươi vạn chính là giới hạn cuối cùng của Liễu Sĩ Nguyên, ba mươi mốt vạn chính là giới hạn cuối cùng của Liễu Thương Không, không thể thêm được nữa.
"Tra, tra cho ta".
Liễu Thương Không nghiến răng nghiến lợi nói, ruột gan đau thắt, cả người trên dưới chỗ nào cũng như đang rỉ máu, tốn thêm mười mấy vạn lượng, không đau mới là lạ.
Đôi lông mày xinh đẹp của Liễu Như Nguyệt khẽ cau lại, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Bân.
Triệu Bân biết cô ta đang nhìn mình nhưng cũng mặc kệ, không phục thì cứ bung tiền ra tiếp đi.
"Đúng là chỉ có thần gài bẫy quyết đoán nhất".
"Ba mươi mốt vạn lượng, đây là giá cao nhất kể từ khi bắt đầu đấu giá rồi!"
"Giá cả cao thứ hai và thứ ba cũng xuất phát từ thần gài bẫy mà ra!"
Mọi người tặc lưỡi không dứt, thần gài bẫy đã không gài thì thôi, chứ đã gài thì phải gài được một số tiền cực lớn.
Trận này làm thật đẹp.
Người vui nhất vẫn là Huỳnh Nham, cuộc đấu giá này đã xảy ra quá nhiều điều bất ngờ.
"Hay là ta đổi chỗ khác đi!"
Thằng nhóc tóc tím ho khan một tiếng, nhìn về phía lão mập, cũng nhìn về phía Chư Cát Huyền Đạo, từ nãy đến giờ không biết có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía này, khiến cho họ lạnh cả sống lưng.
Trách không được, bọn họ ngồi cùng bàn với thần gài bẫy, thần gài bẫy đã gài nhiều người như vậy, làm sao mà không bị ghét cho được?
"Bên kia mát mẻ kìa, cút qua đó ngồi đi".
Lão mập tùy tiện chỉ vào một chỗ khác rồi quát nó.
Xì!
Thằng nhóc tóc tím xem thường lão ta, lúc ngươi có cảnh giới Huyền Dương tầng 1 thì ngươi còn phải sợ ông đây, ngươi có cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong rồi nên mới ngạo mạn như thế. Đọc nhanh tại Vietwriter
Ông!
Trong lúc họ đang nói chuyện, đột nhiên lại có tiếng ông ông phát ra.
Một món đồ đấu giá khác đã được mang lên, đó chính là một cây chiến kích, trên thân có khắc phù văn sấm sét, vung một cái liền phát ra âm thanh xé gió, còn có sấm sét bắn ra.
"Thật là một món binh khí lợi hại".
Ánh mắt của khách đấu giá đều sáng rỡ, không ít người có mắt nhìn hàng tốt, có thể nhận ra đây là một cây chiến kích phi phàm, được đúc bằng thép nguyên, hơn nữa còn là một loại thép hiếm, được lôi điện luyện qua, cho nên cây chiến kích này mới còn nhuộm lôi tức.
"Chiến kích Lôi Thiên, giá khởi điểm là hai vạn lượng, bắt đầu đấu giá".
Huỳnh Nham không dài dòng, cũng lười giới thiệu, người nào biết thì tốt, mà giả vờ biết cũng được. Đây là một món binh khí rất lợi hại, nếu như nó có thuộc tính tương thích với lão ta thì lão ta cũng đã giữ nó lại rồi.
"Hai vạn một trăm lượng".
"Lão phu ra giá bốn vạn lượng".
"Năm vạn lượng".
Cây kích này rất phi phàm, cho nên đương nhiên giá của nó sẽ càng lúc càng tăng, cuộc đấu giá diễn ra rất sôi nổi.
“Mua về đi”, Nguyệt Thần nhẹ giọng nói.
"Sao cô không nói sớm hơn".
Triệu Bân ho khan, nếu như biết sớm hơn, hắn nhất định sẽ có màn dạo đầu khác, bây giờ giá đã bị đẩy lên năm vạn lượng rồi, còn muốn mua về sao! Hắn không có nhiều tiền như vậy.
"Mua về đi".
Nguyệt Thần dứt khoát nói, cô ta cũng vừa mới nhìn ra, mặc dù cây chiến kích này không lọt vào pháp nhãn của cô ta, nhưng bên trên chiến kích có lưu lại một tia tiên lực, suýt nữa thì cô ta cũng bỏ qua nó, nếu như đã có tiên lực, thì không cần phải cân nhắc tiền bạc nữa, cho dù táng gia bại sản cũng phải mua được về.
“Thật là bảo bối sao?”, Triệu Bân ngập ngừng hỏi.
"Nó có thể giúp tinh thần của ngươi biến thành võ hồn, ngươi cho rằng đó là bảo bối hay..."
"Tám vạn lượng".
Nguyệt Thần còn chưa nói hết câu thì Triệu Bân đã dứt khoát đứng lên, hành động rất đột ngột, giọng nói cũng vô cùng ngang ngược, võ hồn! Chỉ có cảnh giới Thiên Võ mới có thể lột xác võ hồn, đó là sự tồn tại cao cấp đến bậc nào chứ!
"Hù chết lão phu rồi".
Chư Cát Huyền Đạo cùng lão mập liếc nhìn Triệu Bân, thằng nhóc tóc tím thì đang lau rượu bị hai lão già kia phun lên trên mặt, do Triệu Bân đã làm cho bọn họ giật mình.
"Đổi chiêu trò rồi sao?"
Vì thần gài bẫy vừa ra giá, cho nên tất cả mọi người đều chăm chú quan sát, lúc trước hắn đều đấu giá bằng cách diễn xuất từ đầu, màn sau diễn cho kịp với màn trước, bây giờ hắn lại đợi đến nửa đường mới lên tiếng, đúng là có chút quỷ dị, loại người thích diễn như hắn, hẳn là lại đang muốn câu cá.
Triệu Bân không nói gì thêm, chỉ bình tĩnh ngồi tại chỗ.
Lần này hắn thật sự không diễn, có lẽ do quá kích động cho nên mới nói hớ như thế.
Tất nhiên, thật thật giả giả vẫn chẳng có ai biết được.
Một loạt hành động của hắn bị các vị khách đấu giá mang ra phân tích, ai cũng cho rằng hắn lại đang chuẩn bị hại người, thần gài bẫy mà, tuyệt kỹ diễn xuất của hắn từ đầu đến giờ đã quá rõ ràng rồi.
"Tám vạn lượng, còn ai tăng giá không".
Huỳnh Nham ho khan một tiếng, giọng nói của Triệu Bân cũng đã khiến cho lão ta giật mình.
Khung cảnh trở nên yên ắng.
Tất nhiên cũng có kẻ muốn tăng giá, ví dụ như Vương Dương, Liễu Sĩ Nguyên, cũng như con em của các gia tộc lớn lúc trước đã bị hắn gài bẫy, ai cũng muốn dùng bạc đập chết Triệu Bân, nhưng lại không thể làm gì được, không có ai dám xông lên, lo sợ lỡ đâu lại bị hắn gài bẫy thì sẽ không thể nào ngóc đầu lên nổi, thần gài bẫy này quá chuyên nghiệp, khiến cho người khác khó lòng phòng bị.
"Bán".
Huỳnh Nham gõ búa định giá, thành thật mà nói, lão ta cũng không thể nhìn thấu được Triệu Bân.
"Tú Nhi, lần sau nhớ nói với ta sớm hơn đấy".
Triệu Bân xoa xoa mi tâm, chỉ một khắc mà tốn hết mấy vạn lượng, hắn không mang theo đủ bạc nên chỉ có thể dùng bùa nổ và bùa tốc hành để đổi.
Tuy nhiên, nghĩ về võ hồn, thì những thứ tiền bạc này cũng chẳng còn đáng để bận tâm nữa.