“Không tệ nhỉ!”, Triệu Bân cười hề hề, ăn hết linh quả Tử Tinh ngay lập tức, toàn thân trở nên nóng bừng do linh khí tiết ra ngoài, cũng vì khí huyết quá dồi dào khiến tu vi của hắn từ cảnh giới Chân Linh tầng một lập tức phá ải, tiến thẳng vào tầng hai.
Đây đúng là một niềm vui bất ngờ.
Tu vi chỉ là chuyện thứ yếu, thứ thay đổi tột bậc về tinh thần mới là điều khiến hắn thấy vui nhất. Tầm mắt mở rộng hơn khá nhiều, khả năng cảm nhận cũng nâng cao hơn hẳn, bây giờ hắn đã vượt qua những người đồng cấp, có thể chịu đòn rất tốt.
Phải dùng hết ba ngày, hắn mới ổn định được tu vi của mình.
Đến ngày thứ tư, hắn mới bắt đầu thu dọn tiền tài vương vãi trên nền đất: ngân phiếu được nhét luôn vào lòng, còn vàng bạc châu báu thì chuyển từng rương ra ngoài.
Đây là một công việc đòi hỏi thể lực, vì khi chỉ còn lại một cánh tay, dường như hắn làm việc gì cũng không tiện lắm. Từng rương châu báu phải tốn rất nhiều sức lực mới lôi được ra ngoài, đã vậy còn phải trèo lên vách đá, không biết tại sao Cô Lang lại chọn cái chốn khỉ ho cò gáy này nữa.
Đến rạng sáng hắn mới rời khỏi rừng núi, đánh một cỗ xe ngựa chất đầy những rương tiền tài chạy thẳng tới thành cổ Thương Lang gần nhất. Trước đó hắn đã gặp Hàn Triều - thiếu thành chủ của thành Thương Lang ở thành Thanh Phong, không biết Yên Thiên Phong đã chịu thả người chưa. Dù ông ta chịu thả thì chắc chắn đã hưởng không ít lợi lộc, bởi con gái nhà mình bị mắng đến mức ấy, đâu thể dễ dàng bỏ qua cho được? Có lẽ không đến mức giết người, nhưng nhất định phải ép thành Thương Lang bỏ tiền ra.
Thành Thương Lang vào đêm vẫn rất phồn hoa, điểm này không hề thua kém gì thành Vong Cổ, nơi nào cũng toàn đèn lồng đỏ treo cao, bóng người tấp nập rộn ràng.
Trong thành, bất kỳ chỗ nào cũng thấy được cáo thị dán trên tường.
Thông báo treo thưởng cho ai bắt được Cô Lang dán khắp nơi trong thành Vong Cổ và thành Thanh Phong.
Về điều này, Triệu Bân cũng từng thổn thức, vị trí của U Uyên cách thành Thương Lang chưa tới trăm dặm, vậy mà bao nhiêu người săn tiền thưởng chuyên bắt kẻ bị truy nã không ai tìm thấy được.
Bây giờ, Cô Lang dạ hành đã chết, nếu muốn bắt gã thì chỉ có thể xuống âm tào địa phủ thôi.
Ở thành Nam, Triệu Bân tìm một tòa viện nhỏ, bởi sống trong khách điếm không an toàn. Hắn ôm theo một số tiền lớn, chỉ cần không cẩn thận sẽ rước về họa diệt thân.
Sau khi tiến vào tiểu viện, hắn lập tức thi triển thuật độn thổ, nhét từng rương gỗ to vào lòng đất.
Sau đó sẽ đến công đoạn phi tang.
Vàng bạc có thể lôi tới tiền trang để đổi thành ngân phiếu bằng giấy, như thế là có thể mang theo bên người, còn châu báu ngọc ngà chỉ có thể mang ra chợ đen.
Thành cổ Thương Lang cũng có chợ đen, đã thế còn to hơn chợ đen ở thành Vong Cổ khá nhiều, là nơi tập trung của dân hắc đạo và cũng rất hỗn tạp.
Người đến đó về cơ bản không hỏi xuất xứ, cũng không cần biết ngươi đến từ gia tộc nào, cứ buôn bán là được.
Sau một ngày phi tang, tất cả biến thành ngân phiếu.
Triệu Bân vui như mở cờ trong bụng, cả trăm ngàn lượng không phải một món tiền nhỏ, hắn đã được coi như một kẻ có tiền rồi.
“Dừng”.
Đang đi đường thì Nguyệt Thần đột nhiên nói khẽ.
“Có bảo bối hả?”
Hai mắt Triệu Bân bỗng sáng ngời, mỗi khi gặp được giọng điệu này của Nguyệt Thần, dường như luôn có chuyện tốt tìm tới.
“Năm trượng về phía Đông Nam, sạp hàng ven đường”.
Nguyệt Thần hờ hững đáp, bảo bối lớn thì không có, nhưng vật dụng nhỏ xinh và hữu ích thì có một thứ đấy, lại còn rất hữu dụng với Triệu Bân.
Chân tay Triệu Bân nhanh nhẹn lắm.
Sạp hàng không quá to, đồ vật bày bán cũng không phong phú, phần nhiều là đá ngọc và đồ gốm.
“Nhanh cái tay lên, sắp dọn hàng rồi”.
Chủ sạp biếng nhác nói, giọng nói non nớt như trẻ con, khi Triệu Bân nhìn sang thì tên này đang ngáp ngắn ngáp dài, là một đứa trẻ chừng năm sáu tuổi, mũm mĩm mập mạp, thế nhưng quần áo rách rưới, nhìn sao cũng giống tên ăn mày.
Nhưng Triệu Bân biết thằng bé này không chỉ đơn giản như bề ngoài, nó chắc chắn là một lão già, bởi ánh sáng từ linh châu lóe lên màu tím, cũng có nghĩa nó đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương. Nhìn độ đậm của màu tím thì chí ít nó đã đạt tới tầng sáu, chắc hẳn là nguyên nhân từ công pháp, cũng có thể đã dùng đan dược giữ gìn thanh xuân.
Ngoài ra, màu tóc của đứa trẻ này là màu tím chứ không phải đen hay trắng, trông có vẻ không giống màu nhuộm.
“Huyết mạch đặc thù!”, Nguyệt Thần nói.
“Nhìn ra rồi”, Triệu Bân sờ cằm.
Trong Huyền Môn Thiên Thư có viết, nếu màu tóc không bình thường thì tuyệt đối là huyết mạch đặc biệt, nhưng cũng không đúng hoàn toàn, ví dụ như tên mập hay Liễu Như Nguyệt, màu sắc rất bình thường.
“Có mua không, không mua thì dọn hàng đây”.
Khi Triệu Bân đang lầm bầm thì đứa trẻ tóc tím vươn vai một cái rồi thúc giục, buôn bán mà theo kiểu này chắc không ai bắt chước được, chẳng trách sạp hàng ế ẩm đìu hiu, chỉ riêng câu này thôi đã làm phật lòng một nửa số khách.
“Mua chứ”.
Triệu Bân bình tĩnh đáp, bới bới gảy gảy.
“Cái túi kia kìa”.
Nguyệt Thần nằm trên mặt trăng, lạnh nhạt nói.
“Thứ này liệu có phải bảo bối không?”
Triệu Bân tiện tay cầm lên, là một cái túi nhỏ màu bạc, nhìn qua cũng không khác gì túi đựng tiền, hay nói cách khác, nó chính là một cái túi đựng tiền, chẳng qua khác với túi tiền thông thường ở chỗ trên túi được khắc trận đồ âm dương bát quái, ngoài ra còn có thêm một số hoa văn mà hắn không hiểu nổi.
“Năm trăm lượng”.
Đứa trẻ tóc tím xòe ra năm ngón tay.
“Năm lượng!”
“Thành giao”.
Vụ buôn bán này nhanh không tưởng được, nhanh đến mức Triệu Bân trở tay không kịp, hắn trả giá xuống cả trăm lần mà đối phương vẫn đồng ý rất dứt khoát.
“Nhanh lên!”
Đứa trẻ tóc tím sốt ruột xòe bàn tay mập mạp ra, dường như có chuyện gấp.
Triệu Bân cười gượng, nhanh nhẹn đưa bạc.
“Lần sau lại đến”.
Đứa trẻ tóc tím có vẻ thô lỗ, quơ một cái gói sạch cả sạp hàng, sau đó quay đầu chạy luôn.
“Thằng nhãi kia, chạy đâu hả!”
Tiếng quát nạt lập tức vang lên, Triệu Bân bất giác liếc mắt nhìn theo, chỉ bởi vì giọng nói này hơi quen quen.
Đợi khi nhìn lại, hắn thực sự biết người này, đây chẳng phải là lão mập bị hắn giả bộ làm cao thủ cảnh giới Thiên Võ dọa cho một trận vào đêm đó à? Thế mà lão ta cũng tới thành Thương Lang.
Soạt!
Lão mập giận điên tiết, mặt mũi đen sì sì, giống như một cái bóng đen phóng vụt qua Triệu Bân. Có lẽ khí thế quá mạnh nên lão ta tự cuốn theo cuồng phong, làm Triệu Bân đứng không vững.
“Chạy hả, chạy đi đâu!”
“Cái lão già chết tiệt này, ta không lấy!”
“Lại còn cãi bướng!”
Khi Triệu Bân đứng vững, lão mập đã đuổi theo thằng nhóc tóc tím, đang xách nó bằng một tay và đánh mông nó.
Cách xa ơi là xa mà hắn vẫn nghe được tiếng chát chát, lão ta đánh cho thằng nhóc tóc tím giàn giụa nước mắt.
Khóe miệng Triệu Bân giật giật, ối trời ơi, nó có tu vi Huyền Dương đấy, ngượng ngập ghê.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng dễ hiểu thôi.
Lão mập kia đáng sợ vô cùng, đỉnh cao cảnh giới Địa Tạng đấy, chưa biết chừng một ngày nào đó gặp may sẽ tiến vào cảnh giới Thiên Võ. Trước mặt lão ta, cảnh giới Huyền Dương cũng phải ngoan ngoãn thôi.
“Có giỏi thì tìm sư phụ ta ấy!”
“Lão ta có đến thì ông đây vẫn đánh như thường!”
“Chém gió, cứ chém gió tiếp đi!”
Tiếng mắng chửi từ xa đến gần, lão mập cực kỳ bá đạo, một tay xách thằng nhóc tóc tím, vừa đi vừa chửi, cực kỳ ngầu.
Khi đi ngang qua Triệu Bân, lão mập liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt có vẻ quái lạ, lão ta cảm thấy quen thuộc, nhưng không nhớ nổi đã từng gặp hắn ở đâu, chỉ biết Triệu Bân là một võ tu cụt tay, đã vậy, tu vi còn yếu ớt đến đáng thương.
Không biết nếu để lão ta biết Triệu Bân chính là “cao thủ” Thiên Võ kia thì làm ta sẽ có cảm tưởng như thế nào, mắng chửi thì tạm thời không nói, chứ Triệu Bân chắc chắn sẽ ăn đòn no.
“Tú Nhi, đây là bảo bối gì thế?”
Triệu Bân xách cái túi bạc, vừa đi vừa cúi đầu nhìn, lật qua lật lại để nghiên cứu.
“Túi càn khôn”.
“Túi càn khôn là gì?”
“Một loại túi có không gian ẩn bên trong”, Nguyệt Thần thong dong nói: “Nếu trong tay ngươi có thứ này thì nhét cả một con bò vào trong cũng không thành vấn đề”.
“Đỉnh thế cơ à?”
Triệu Bân nhướn mày, hắn đã tháo tay, nhìn ngó vào bên trong, thậm chí còn sờ vào trong. Dung tích của nó có vẻ ngang bằng mấy cái túi thông thường thôi, nhỏ thế này, nhét được một con bò à?
“Thực ra nó có chế độ cấm”, Nguyệt Thần ngáp dài: “Vả lại, túi này đã bị phá hỏng rồi, phải khôi phục lại mới dùng được. Nó là túi đựng đồ cấp bậc thấp nhất trong tiên giới, đợi khi nào sửa xong có thể dùng tạm”.
“Lại nhặt được bảo bối rồi”.
Triệu Bân cười hề hề, nhanh chóng cất đi. Đừng nói là năm trăm lượng, dù năm nghìn lượng hắn cũng mua.