Như mọi khi, dù bùa nổ có nhiều hơn thế này, lão ta vẫn có thể dùng chân nguyên hộ thể để đối đầu. Nhưng đêm nay, dường như lão ta không còn cái tự tin đó nữa. Tu vi liên tục giảm mất bảy tầng, toàn thân đầy thương tích, vết thương ngầm còn đang quay trở lại. Đừng nói gì đến đối đầu, đến cả việc đứng vững cũng thành vấn đề, làm sao đỡ được bao nhiêu bùa nổ thế này.
Uỳnh! Đùng! Uỳnh!
Tiếng nổ lập tức vang lên, từ khi lá bùa đầu tiên phát nổ, mọi thứ không thể nào thu dọn được nữa, từng lá bùa nối tiếp nhau, nổ cho lão ta lộn ngược ra ngoài, máu xương bay tung tóe.
“Nhìn thôi cũng thấy đau rồi”.
Nguyệt Thần cảm thán, cảnh giới Huyền Dương mà yếu thế này thì chịu sao nổi sức công phá của bao nhiêu lá bùa nổ? Ngoại lực sẽ khiến lão ta bị nội thương rồi cắn trả cực độ, chỉ riêng điều này cũng đủ thấy ghê lắm rồi.
Tiếng nổ dừng lại.
Lão già đã không còn ra hình người nữa, bị nổ tung đến trơ cả khung xương, lảo đà lảo đảo tại chỗ.
Keng!
Chưa đợi khói bụi tản đi, Triệu Bân đã lao tới, một nhát kiếm phong lôi xuyên thủng lồng ngực của lão ta.
Phụt!
Máu me bắn ra vẫn rất chói mắt.
Á!
Lão già gầm lên, gắng gượng đẩy lùi Triệu Bân còn lão ta thì liên tục lui về sau.
Triệu Bân xách kiếm Tử Tiêu vẫn đang chảy máu ròng ròng, từng bước ép sát, sát khí trong mắt đã biến thành tia sáng lạnh lẽo.
“Nhát kiếm này, vì cha ta!”
“Nhát kiếm này, vì mẹ ta!”
“Nhát kiếm này, vì Triệu gia!”
Triệu Bân giống như người điên, đi một bước hô một lần, hô một lần chém một nhát, chặt cánh tay lão già, cũng hủy hoại đan hải của lão ta, biến một võ tu cảnh giới Huyền Dương thành một phế nhân. Máu me bắn ra nhuộm đỏ cả áo quần của hắn, nhưng không dập tắt được lửa giận ngút trời trong lòng. Chính tên ác ma này đã giết mẹ hắn.
Phụt!
Lão già phun máu, sau cùng ngã ngửa ra sau, gân mạch đứt hết, xương cốt cũng không ngừng kêu răng rắc, một búng máu phun ra giữa không trung tạo thành đường cong tuyệt đẹp. Đợi khi lão ta ngã xuống, cơ thể vẫn còn nhúc nhích, miệng trào máu, dù muốn đứng lên nhưng không đủ sức nữa.
Lão già định nói gì đó, thế nhưng máu không ngừng ọc ra từ miệng, chỉ còn đôi mắt lồi to lẳng lặng nhìn Triệu Bân. Trong lúc hấp hối, lão ta thực sự không cam lòng khi đường đường là một võ tu cảnh giới Huyền Dương mà chết trong tay tên nhãi nhép Chân Linh này, đúng thật là ác giả ác báo.
Keng!
Triệu Bân giơ tay, chặt đầu của lão ta bằng một nhát kiếm rồi đóng băng nó theo phương pháp đặc biệt để mang về, đặt trước bài vị của mẹ để cúng tế linh hồn của mẹ hắn ở trên trời. Còn về cái xác không đầu, hắn dùng bột hóa thi để thiêu hủy sạch sẽ.
Làm xong tất cả những điều này, hắn mới thu kiếm.
Đến lúc này, Triệu Bân mới đưa mắt nhìn xung quanh. Tiền tài châu báu rải đầy trên nền đất, cộng thêm đống ngân phiếu của lão già, chắc phải tới mấy trăm nghìn lượng.
Thế nên mới bảo, chuyến đi này của hắn không uổng phí, không chỉ tự tay giết được kẻ thù, mà còn kiếm được một lượng tài sản không nhỏ. Tu luyện rất hao tốn tài nguyên, chừng này đủ cho hắn dùng rất lâu.
Thế nhưng hắn tìm rất lâu mà không thấy được “bảo vật hiếm có” kia.
“Vách đá bên trái!”, Nguyệt Thần biếng nhác nói.
Nghe vậy, Triệu Bân chạy thẳng về phía đó, nghe ngụ ý của Nguyệt Thần thì trong địa cung này còn có điều ẩn giấu. Đợi khi tới bên dưới vách tường đá, hắn ngó nghiêng ngang dọc mới xoay chuyển một cái đèn đá trong khe lõm. Cùng với một tiếng “uỳnh”, cánh cửa đá lao thẳng lên trời.
Bên trong, khói sương mờ mịt, mây trắng lượn quanh. Đợi khi sương khói tan hết, đập vào mắt hắn là một hồ nước với chu vi ba trượng, chính giữa hồ nước là một cây dây leo màu tím, trên cây dây leo treo lủng lẳng một loại quả màu xanh, mùi hương ngọt ngào thấm đẫm lòng người, còn khiến sức sống trở nên dồi dào.
“Đây là... linh quả Tử Tinh?”
Triệu Bân lầm bầm, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh. Đây chắc chắn là bảo vật hiếm có, có thể luyện đan nhập dược, có công hiệu rất thần kỳ đối với tẩm bổ và tôi luyện tinh phách, còn được gọi là quả tiên.
Nghe đồn loại quả này đã tuyệt tích từ lâu rồi.
Thật không ngờ, ở nơi vực sâu chó ăn đá gà ăn sỏi này còn trồng được một quả, chẳng trách hôm đó thành Thanh Phong có động tĩnh lớn đến vậy, chẳng trách “bên trên” gây sức ép với mấy thành cổ lớn. Nếu để mất thứ bảo vật này, không sốt ruột mới lạ.
Nhắc đến lão già một tay, quả thật lão ta cũng là nhân vật tầm cỡ, trộm được vật này chắc hẳn là để trị thương, tiếc rằng sau cùng chỉ “béo bở” cho hắn thôi.
Trồng đi chỗ khác thì thôi khỏi.
Bên ngoài tìm nó đến phát điên lên được, nếu dám chuyển nó ra ngoài thì chết thế nào cũng không biết, còn được thưởng cho cái danh “Cô Lang dạ hành”.