Vô Thượng Kiếm Đế - Trần Trường An

Chương 22: Hay là để ta




Tính một quẻ?

Ai dám xem quẻ nữa chứ?

Những người vốn đứng xem náo nhiệt ban nãy, nghe vậy lập tức bỏ đi, không một chút do dự.

Thấy mọi người rời đi hết, ông lão cũng thở dài ngao ngán. "Ôi, mọi người hiểu lầm ta quá đỗi rồi." "Cảm ơn chàng trai trẻ đã ra tay cứu giúp ta."

"Ta nhìn ngươi có khí chất phi phàm, tương lai chắc chắn sẽ đạt được thành tựu."

"Hay là để ta..."

"Không cần đâu, ta chỉ thi hành mệnh lệnh, không cần cảm ơn."

Trần Vân Hiên không hề có cảm tình tốt với ông lão này, nếu không phải lệnh của Trần Trường An, hắn ta sẽ không ra †ay.

"Ồ? Thi hành mệnh lệnh?"

"Vậy là nghe theo chỉ thị của chàng trai kia phải không?"

Ông lão nhìn về phía Trần Trường An cách đó không xa, rồi vui vẻ tiến lại gần.

"Cảm ơn tiểu hữu đã ra tay cứu giúp ta."

"Ta nhìn ngươi có khí chất phi phàm, tương lai chắc chắn sẽ đạt được thành tựu."

"Hay là để ta..." "Thôi được rồi, cất đi những thủ đoạn đó đi."

"Lâu ngày không gặp, sao ngươi vẫn chưa chết thế?" Trần Trường An cười hỏi.

Thấy Trần Trường An đã nhận ra mình, ông lão cũng không giả vờ nữa, cười nham hiểm: "Nghe ngươi nói kìa, ngươi cũng chưa chết mà."

"Lão tổ, ngài... ngài và người này quen biết nhau à?" Lúc này Trần Vân Hiên vô cùng bất ngờ.

Không ngờ lão tổ lại quen biết tên lừa đảo này? Hay là, người này không phải kẻ đầu đường xó chợ?

"Thôi được rồi, đây không phải nơi nói chuyện, đổi chỗ đi."

"Đi thôi, lâu ngày không gặp, phải ôn lại chuyện xưa mới được."

Trần Trường An dẫn nhóm người tìm ngay một quán rượu, bảo lấy một phòng riêng.

"Lần cuối gặp nhau đã hơn ba ngàn năm rồi."

"Thật không ngờ, Trần huynh và Đại Hoàng huynh vẫn giữ được phong độ như xưa."

"Ôi, đúng là như đã qua mấy đời vậy."

Lời của ông lão khiến Trần Vân Hiên vô cùng khiếp sợ, hắn †a biết lão tổ sống lâu nhưng không ngờ ông lão không mấy đáng chú ý này cũng sống lâu như vậy?

Vậy lúc nấy...

"Tiền bối, nếu tiền bối đã quen với lão tổ nhà ta, chắc cũng là một vị đại nhân vật."

"Cảnh tượng lúc nãy, là sao...' Trân Vân Hiên không hiểu hỏi.

"Vân Hiên, chuyện này ngươi còn có điều không biết."

"Vị này chính là người của Thiên Cơ Các nổi tiếng khắp nơi... hẳn là Các chủ đời thứ ba."

“Tên là Vong Thiên Cơi"

"Thực lực rất mạnh, chỉ là, làm nhiều chuyện xấu xa, thường bị quả báo."

Quả báo?

Ý này là sao?

Thiên Cơ Các là gì? Sao chưa từng nghe nói tới? "Ngay trước mặt tiểu bối mà còn châm chọc ta."

"Chỉ là ta muốn hiểu biết thiên cơ, nên bị trừng phạt mà thôi."

"Mỗi ngàn năm, cơ thể lại xuất hiện vấn đề, không chỉ nhan sắc già nua, tu vi cũng mất hết, hơn nữa còn kéo dài mười năm."

"Trong giai đoạn này, là lúc nguy hiểm nhất của ta, nếu gặp nguy hiểm thì không có chút khả năng phản kháng." Vong

Thiên Cơ cười khổ.

"Nếu đã biết là lúc nguy hiểm nhất mà còn chạy từ xa tới Đại Chu làm gì?"

"Với tốc độ bây giờ của ngươi, đi bộ tới đây chắc cũng mất hơn mười năm nhỉ"

Nơi Vong Thiên Cơ ở cách Đại Chu rất xa.

Nếu tu vi còn đầy đủ thì không sao, nhưng bây giờ ông ta mất hết tu vi rồi, làm sao đi tới được? Và đi làm gì?

"Chờ đãi" "Có gì đó không đúng!"

"Lần đầu gặp ngươi, cũng là lúc ngươi mất hết tu vi, nhan sắc già nua."