Ừm, chắc chắn sẽ cảm ơn mình.
Nghĩ vậy, Trần Trường An không khỏi cười khúc khích, khiến Trần Vân Hiên nhìn mà không hiểu ra làm sao, còn Đại Hoàng thì cảnh giác ngay.
Tên khốn này chắc lại đang nghĩ lung tung rồi!
"Chính là hắn!"
"Hắn là kẻ lừa đảo, phá hủy quầy của hắn đi!"
Đột nhiên, tiếng la hét phía xa vọng lại, thu hút sự chú ý của Trần Trường An.
Nhìn kỹ thì phát hiện có vài tên to con vây quanh một quầy xem bói, có vẻ rất tức giận.
"Khoan đã!"
"Không biết lão phu có chỗ nào nói sai?" Ông già xem bói vội ngăn cản, tức giận hỏi.
"Được, bảy ngày trước, ngươi nói ta sắp gặp tai họa, đại họa sẽ giáng xuống ngập đầu."
"Có phải không?" Một tên to con tức giận hỏi. "Đúng vậy, là ta nói."
"Ngươi bảo ta rời nơi này, trong 7 ngày không được quay lại, có phải không?"
"Đúng."
"Vậy ngươi có biết không, bảy ngày nay ta vẫn ở đây, đâu có tai họa nào xảy ra?"
"Còn dám nói mình không phải lừa đảo à?" Gã to con gầm lên đầy tức giận.
Nghe đoạn đối thoại của hai người, những người xung quanh cũng bắt đầu xì xào, bàn tán sôi nổi.
"Thật đúng là kẻ lừa đảo, nhưng người kia cũng thật là, sao lại tin mấy lời đó chứ?"
"Than ôi, trên đời luôn có người bị lừa mà. Lão già này đã bày quán ở đây hai ba tháng rồi nhỉ? Không biết đã lừa bao nhiêu người rồi."
"Lần này bị tìm tới cửa, nếu không thì chắc sẽ còn người bị lừa. "Phì, ta ghét nhất là lũ lừa đảo chết tiệt." "Đáng đời, cứ đánh cho chết luôn đi!"
Ông thầy bói không bị ảnh hưởng bởi sự giận dữ của người kia cũng như lời bàn tán xung quanh.
Nhìn gã đàn ông to lớn trước mặt, ông ta lắc đầu thở dài.
"Ôi, lần này ta không cứu được ngươi rồi."
"Sao họa nhập cung, vô phương cứu chữa." "Ngươi... hãy tự cầu phúc đi." "Hừ! Còn muốn lừa ta à?"
"Tai ương đẫm máu phải không? Vậy ngươi có biết, hôm nay chính là tai ương đẫm máu của ngươi không?"
"Ra tay!"
Gã đàn ông to lớn lạnh lùng ra lệnh cho mấy người bên cạnh ra tay với ông lão.
Bịch!
Bịch!
BịchI
Trong chớp mắt, một bóng người đột ngột xuất hiện, mấy người bên gã đàn ông to khỏe đều ngã xuống đất, bị đánh bay ra.
Biến cố bất ngờ khiến mọi người xung quanh giật mình!
Lão lừa đảo này còn có đồng bọn à?
"Ta đã nói ngươi có tai ương đẫm máu mà ngươi cứ không nghe!" Ông lão cười xấu xa.
Gã đàn ông to khỏe không để ý đến ông lão, quay sang người thanh niên trước mặt hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao lại giúp
hắn?"
Người tới chính là Trân Vân Hiên, lý do tất nhiên là theo lệnh của Trần Trường An.
"Đừng đụng vào người này, cút đi." Trần Vân Hiên lạnh lùng nói.
"Không được đụng à?”
"Đừng tưởng ta dị dọa sợ, ta nói cho ngươi biết, anh rể ta là Hộ viện của nhà họ Nam đấy!"
"Nếu ngươi dám chọc ta, anh rể ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Nhà họ Nam?
Hóa ta là lãnh địa của nhà họ Nam, điều này thì Trần Vân Hiên không ngờ tới.
"Hừ, nhìn bộ dạng của ngươi, chắc không biết nhà họ Nam là ai phải không?"
"Cút ngay cho ta."
Nói rồi, hắn ta tiến về phía Trần Vân Hiên, Trần Vân Hiên tất nhiên không để hắn ta thành công, một cú đá nhẹ đã đá bay hắn ta.
Bịch!
Gã đàn ông to khỏe ngã nhào xuống, miệng phun ra máu tươi.
Tai ương đẫm máu, quả thật có tai ương đẫm máu? "Không thể nào, không đúng!" "Rõ ràng đã qua bảy ngày, tại sao..."
"Này, ngươi quên rồi à, bảy ngày trước ngươi đến buổi chiều phải không?"
"Còn thiếu một canh giờ nữa mới đủ bảy ngày đấy."
"Ta thật sự không lừa ngươi, nếu ngươi không quay lại thì sẽ không gặp tai ương đẫm máu rồi." Ông lão thở dài ngao ngán.
"Đùa ta à? Ngươi đùa ta phải không?"
"Các ngươi chờ đấy, cứ chờ đấy!"
Hả?
Chờ đấy?
"Vậy thì ngươi có thể chết đi!"
Trần Vân Hiên ghi nhớ lời Trần Trường An nói, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!
Nếu hắn ta dám hung hăng, nên không cần thiết phải để hắn ta sống.
"Ngươi thấy chưa, ta đã nói mà, tai họa sắp xảy ra rồi."
"Mọi người, đã thấy chưa, ta thật sự không lừa đảo, hay là... các ngươi có muốn tính một quẻ không?"