Lòng hiếu kỳ của nữ nhân rất là sâu sắc, tuy Chu Tiểu Điệp chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng mắt nhìn người trước nay vẫn rất chuẩn. Đường Phong có phải là tên háo sắc hay không, trong lòng nàng đã sớm biết rõ, chẳng qua nàng vẫn không thể hiểu được hai tay nàng sao lại có sức hấp dẫn lớn như vậy đối với Đường Phong. Cái gã nam nhân kia ngày đó khi nắm cánh tay mình, trong mắt không có chút dâm tà nào mà chỉ có sự thưởng thức và hưng phấn, giống như một đứa trẻ phát hiện một món bảo bối vậy, sự hưng phấn rất đơn thuần. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhiều lắm là qua một tuần trà nữa sẽ đến giờ ngọ, thế nhưng hắn vẫn còn chưa xuất hiện, không phải đã chết thật ở trong đó luôn rồi chứ? Nếu như hắn đã chết rồi thì hai tay của mình rốt cuộc có bí mật gì cũng sẽ không có ai nói cho mình biết hết. Thực sự khiến người ta phiền não quá! - Tiểu muội, Đường huynh đi ra rồi kìa! Chu Chính đột nhiên hô to một tiếng, hắn đứng tại chỗ không ngừng nhảy lên, hai cánh tay vẫy vẫy về phía trước. Chu Tiểu Điệp ngước mặt nhìn lên, chỉ thấy trong Vân Liên Sơn có một thân anh dần dần đi ra, bất cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi Đường Phong từ trong Vân Liên Sơn đi ra, cũng không khỏi bị cảnh tượng náo nhiệt trước mắt làm cho kinh ngạc. Một đám đông nghẹt người chen chúc cả phạm vi rộng lớn, trong đó phần lớn đều là những người lưu lại xem náo nhiệt, quảng trường cực kỳ sôi động, lướt mắt nhìn qua, Đường Phong phát hiện mấy người Đường gia đang đứng một bên mỉm cười với mình, còn có Chu Chính không ngừng nhảy nhót trong đoàn người, vẫy vẫy tay về phía mình. Thân là một cao thủ ám khí, nhãn lực đương nhiên không thể yếu hơn người khác. Bên cạnh liền có người gọi: - Đệ tử đằng kia, mau qua đây, giao hết đồ ra, cũng đến lúc kết thúc rồi. Đường Phong nhìn về phía âm thanh vọng tới, thấy mấy người kiểm kê thành tích đang ngồi phía sau một cái bàn. Mấy người này còn đang lớng tiếng bàn tán thành tích của Bố Liên Chu và Trang Tú Tú, trong lời nói lộ ra vẻ vô cùng tôn sùng và kính nể, bọn họ cũng chỉ đạt mức Thiên Giai mà thôi, chẳng qua bối phận cao hơn một ít mà thôi, thành tích đạt được của Bố Liên Chu và Trang Tú Tú khiến cho bọn họ có chút tự ti. Khi Đường Phong đi tới, thậm chí chẳng ai thèm nhìn hắn một cái, đợi đến lúc Đường Phong đi tới trước mặt mới có người ngẩng đầu lên nhìn hắn cười nói: - Vận khí không tệ, tranh thủ tới phút cuối cũng đi ra được tới đây, nếu ngươi chậm hơn một chút là mất đi tư cách tỷ thí rồi. Đường Phong nghe vậy cười cười, hắn chẳng phải tranh thủ thời gian chạy ra cho kịp, mà chỉ là sau khi chia tay với Trang Tú Tú, hắn có hơi lạc đường. Đường Phong nhìn mấy người ngồi sau bàn hỏi: - Để đồ lên đây là xong rồi hả? Một người thờ ờ đáp: - Ừ, báo danh tánh xong là ngươi có thể đi. Một tràng âm thanh rổn rẻng vang lên, Đường Phong đổ hết thẻ bài, tàng bảo đồ và đồng tiền thu hoạch được lên trên bàn, sau đó liền ôm quyền nói với mấy người đó: - Đường Phong của Đường gia, làm phiền các vị. Mấy người ngồi sau bàn vốn đang nói chuyện trên trời dưới đất, đến khi nhìn thấy đống đồ vất chất cao như ngọn núi nhỏ trên bàn, ai nấy bỗng nhiên trợn tròn mắt, líu lưỡi. Mấy người bọn họ đã đếm hết cả nửa ngày trời rồi, đối với thành tích của các đệ tử tham, chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay đại khái có bao nhiêu rồi. Trong hạng mục tỷ thí thứ nhất, ngoại trừ vài người có thành tích khác người kia thì đồ vật của những người khác càng lúc càng ít. Thế nhưng hiện tại, đống chiến lợi phẩm như ngọn núi nhỏ trước mặt lại khiến cho họ không thể không kinh hãi! Chiến lợi phẩm vừa rồi của Bố Liên Chu và Trang Tú Tú cũng đổ thành ngọn núi nhỏ giống như ngọn núi trước mặt vậy. Không, đống đồ trước mặt này dừng như còn nhiều hơn một ít so với hai người kia. Tình hình khác thường này khiến cho không ít người hữu tâm phải chú ý, trong đám người vây xem xung quanh lập tực bật lên những tiếng kinh hô, giống như một phản ứng dây chuyền vậy, chẳng bao lâu, ánh mắt mọi người đều dồn lên trên bàn, sự huyên náo ban nãy bỗng trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị. Tất cả mọi người đều biết, e rằng lại có một thành tích kinh người sắp xuất hiện. - Con bà nó, các ngươi mau đếm đi chứ! Thấy mấy người ngồi sau bàn vẫn án binh bất động, trong đám người liền có người không vui. Bọn họ hiện tại nôn nóng muốn biết thành tích cuối cùng này rốt cuộc có thể phá vỡ kỷ lục trước đó hay không. Bị người ta mắng một câu, mấy người ngồi sau bàn mới như giật mình tỉnh mộng, hiện căn bản chẳng còn tâm trí đâu mà tức giận, họ luống cuống tay chân xới cái đống đồ vật này lên, tỉ mỉ đếm từng cái một. Một lát sau, mấy người này liếc nhìn nhau một cái, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, bọn họ phát hiện thành tích vượt xa dự liệu của họ, quả thực có thể nói là không thể tưởng tượng nổi. Trầm mặc một lát mới có người bấm bụng đứng lên, tuyên bố bằng một giọng có chút không tin được, lại có chút rung rung: - Đường Phong của Đường gia, thu hoạch bảy mươi ba thẻ bài, bảy mươi hai đồng tiền, tổng cộng đồng tiền là một trăm bốn mươi lăm! Cả quãng trường ngây ra! Dường như mỗi người đều không tin vào những gì mình nghe được. Một trăm bốn mươi lăm, đây là con số huyền diệu biết bao! Chỉ cao hơn chút ít so với Bố Liên Chu mà thôi, nhưng cũng như tám mươi chín của Đường Tuấn so với tám mươi tám của Bố Chấn vậy! Chỉ một điểm này thôi cũng đã xoá sạch hết các kỷ lục trước đó. Kinh ngạc, hoảng sợ, không dám tin, thần sắc mọi người thiên biến vạn hóa. - Ta biết nagy Đường huynh không phải người bình thường mà! Chu Chính hưng phấn đến đỏ cả mặt, hoa chân múa tay vô cùng vui sướng. Vẻ mặt mông lung của Chu Tiểu Điệp ngày càng đậm hơn, tuy nàng không tham gia tỷ thí, thực lực cũng không cao, nhưng trước đó đã nhìn thấy thành tích của người nhiều như vậy, ít nhiều cũng có chút nhãn lực. Người này lợi hại như vậy sao? Lại có thành tích cao hơn tất cả mọi người. “Rắc” một tiếng, tay vịn trên cái ghế của Trang Chính Kiền đang ngồi vô tình bị hắn bóp nát bấy. Trang Tú Tú kém hơn Bố Liên Chu thì hắn còn có thể chấp nhận được, nhưng tên Thiên giai hạ phẩm này của Đường gia lại có thể đạt được thành tích xuất sắc như vậy thì hắn vạn lần cũng không thể chấp nhận được. Tỷ thí gia tộc đại bỉ trước nay đều là hai nhà Bố Trang đứng nhất đứng nhì, mà hiện tại lại bị một tên tiểu tử không hề nổi bật của Đường gia đoạt mất vị trí hạng nhất, Trang gia của hắn chỉ chiếm vị trí hạng ba, điều này thực sự là một sự sỉ nhục! Thần sắc trên mặt Bố Trường Hải cũng không dễ coi lắm, thế nhưng hắn lại không có phản ứng lớn như Trang Chính Kiền, đây chỉ mới là hạng mục tỷ thí thứ nhất mà thôi, cũng không thể tính là thứ hạng cuối cùng được. Hơn nữa, sơ hở trong hạng mục tỷ thí thứ nhất này quá nhiều, căn bản không thể lường thực lực thực sự của một con người. Đường gia đem hết canh bạc tập trung lên ngưười của thiếu niên Thiên giai hạ phẩm này, tuy nhất thời có thể đoạt lấy tình thế có lợi, nhưng không thể cười mãi đến lúc cuối cùng được, Bố Trường Hải hết sức tin tưởng vào điều này. - Giả đấy, điều này là không thể! Trong đám người bỗng vang lên tiếng nói hoài nghi, chẳng mấy chốc vô số người cũng hét lên, kêu gào mấy người kiểm kê chiến lợi phẩm đếm lại một lần nữa. Mấy người kia dở khóc dở cười, bọn họ dù sao cũng là cao thủ Thiên Giai, kiểm kê đồ vật thôi mà, làm sao đếm sai được chứ? Tuy bọn họ cũng không tin con số do mình đếm được, nhưng kết quả rành rành trước mắt, không tin thì cũng phải tin. Nếu như một cao thủ Thiên giai thượng phẩm đạt được thành tích như vậy thì mọi người tuy cũng kinh ngạc nhưng e rằng sẽ không có phản ứng lớn đến như vậy, còn đằng này Đường Phong chỉ là Thiên Giai hạ phẩm! Trong cuộc tỷ thí, một nhân vật kém cỏi sát đáy lại có thể đạt được thành tích hạng nhất, điều này khiến cho người ta khó mà chấp nhận được. Nhìn thấy đám người càng lúc càng hỗn loạn, Bố Trường Hải không thể không đứng lên, giơ tay ra hiệu, trấn áp âm thanh của đám người kia, cất cao giọng nói: - Quy định của cuộc tỷ thí là số lượng đồng tiền và thẻ bài sẽ quyết định thành tích cuối cùng, cho dù vị tuấn kiệt này của Đường gia dùng thủ đoạn nào đi nữa, nhưng nếu hắn đã mang thẻ bài và đồng tiền đi ra thì thành tích đó chính là sự thật. Rất mong chư vị chớ có nghi ngờ nữa! Lời này của Bố Trường Hải cũng mang ý xỏ xiên, hiển nhiên là nói Đường Phong đạt được hạng nhất không phải dựa vào bản lĩnh thật sự của mình. Gia chủ của Bố gia cũng đã lên tiếng rồi, tất nhiên không còn ai dám gây sự nữa, đám người cũng dần dần yên tĩnh trở lại, bất quá vẫn có rất nhiều người nhìn Đường Phong bằng ánh mắt tràn ngập sự nhạo báng. Bố Trường Hải nói lớn: - Sau mười ngày tỷ thí, chư vị cũng cực khổ rồi, mời mọi ngừi quay về trong gia trang nghỉ ngơi. Ba ngày sau tiến hành tỷ thí hạng mục thứ hai! Dù sao trong hạng mục tỷ thí thứ nhất có rất nhiều người bị thương, cho thời gian ba ngày để dưỡng thương cũng là chuyện đương nhiên. Đệ tử của các gia tộc theo các trưởng bối đi về Bố gia trang, tuy nhiên cũng có không ít người ở lại. Những đệ tử tham chiến của một số gia tộc cho tới bây giờ cũng chưa ra khỏi Vân Liên Sơn, có lẽ đã chết ở trong đó rồi, một số trưởng bối của họ lưu lại chẳng qua chỉ là để vào núi nhặt xác mà thôi, các cuộc tỷ thí gia tộc trước đây, mỗi lần đều có rất nhiều người chết, số người chết đó đều được trưởng bối các gia tộc mang về hậu táng. Nhưng lần này có chút khác biệt, những người bị Bố Liên Chu giết chết đều bị đánh tan thành máu huyết, xương cốt chẳng còn, các trưởng bối này vào núi cùng lắm cũng chỉ có thể tìm được một vài mảnh nhỏ y phục, vô cùng tang thương. Hạng mục tỷ thí thứ nhất đã kết thúc, các gia tộc lớn nhỏ có người vui mừng có người ưu tư. Kết quả tỷ thí ngay trong đêm đó đã sắp xếp hoàn chỉnh, được truyền đến tay gia tộc. Trong hạng mục tỷ thí thứ nhất, hơn năm trăm người tiến vào Vân Liên Sơn, nhưng sau khi mười ngày chấm dứt, số người đi ra chỉ còn vỏn vẹn hơn một trăm người mà thôi. Tổng cộng hơn bốn trăm cao thủ Thiên Giai, hơn phân nửa chết trong Vân Liên Sơn, non nửa còn lại đã sớm bị thanh lọc ra ngoài, mất đi tư cách tiếp tục tỷ thí. Có gia tộc bị tổn thất nặng nề, năm đệ tử tham chiến đích toàn bộ bị tiêu diệt, chết không còn một mống, có gia tộc tuy tình hình khá hơn một chút, nhưng trong năm đệ tử tham chiến cũng chỉ còn lại một hai người, trong cuộc tỷ thí tiếp theo, đã định trước sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Tỷ thí gia tộc ngày trước, là dịp để năm đệ tử xuất lực vì gia tộc của mình, thế nhưng lần này bởi vì xuất hiện thêm một viên linh thạch đỉnh cấp, đưa ra thêm một danh sách xếp hạng cá nhân, chính vì thế trở nên tàn khốc và tanh mùi máu hơn so với bất kỳ cuộc tỷ thí gia tộc nào ngày xưa. Khi bảng xếp hạng cá nhân được gửi tới dãy phòng mà Đường gia đang ở thì bọn người Đường gia còn chưa phục hồi tinh thần vì quá quá mừng. Đặng biệt là Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, họ vừa mừng vừa lo. Bọn họ tuy biết Đường Phong lần này sẽ ra tay, thế nhưng lại không ngờ hắn đoạt luôn cả hạng nhất trong lần tỷ thí thứ nhất này, tình trạng này rất bị người nhắm vào trong các đợt tỷ thí tiếp theo. Sau khi nhận được bảng xếp hạng, mọi người tập họp lại cùng nhìn qua, tên của Đường Phong được đặt nổi bật ngay trên đầu bảng, thành tích phía sau là một trăm bốn mươi lăm. Hạng thứ hai hiển nhiên là Bố Liên Chu, chỉ ít hơn một chút so với Đường Phong, đành phải đứng ở vị trí bảng nhãn (thứ nhì). Trang Tú Tú đương nhiên được xếp hạng ba, một trăm hai mươi bốn! Ngoại trừ ba người có số lượng vượt hơn con số một trăm, những người phía sau bị ba người này bỏ lại ở khoảng cách khá xa. Đường Tuấn xếp hạng thứ tư, tám mươi chín. Theo sát hắn là Bố Chấn, tám mươi tám, sau nữa là Dung thiếu nãi nãi, tám mươi lăm. Kế đến là Chung Lộ xếp hạng bảy, tám mươi! Ba người còn lại trong mười người đứng đầu cũng đều đệ tử của các gia tộc tương đối có danh tiếng, thực lực cá nhân và thực lực gia tộc của họ đều không tệ. Thế nhưng bảng xếp hạng này trông sao có vẻ chướng mắt! Đó là bởi vì phía sau tên Đường Phong có viết một dòng ghi chú là --- Thiên giai hạ phẩm! Bốn chữ lớn này giống như cái mồm đang há to, lặng lẽ cười nhạo những người phía dưới, khiến cho một đám cao thủ Thiên Giai thượng phẩm cả đêm ngủ không yên, mỗi khi nhớ tới là thấy phiền muộn không chịu nổi. Tình trạng này chưa bao giờ xảy ra trong cuộc tỷ thí gia tộc, mỗi lần tỷ thí gia tộc, Thiên Giai hạ phẩm luôn là những kẻ thấp kém nhất, nhưng lần này lại hoàn toàn lật ngược thế cờ, trực tiếp chạy lên đứng đầu bảng. Cái tên Đường Phong này chỉ trong một đêm đã được mọi người nhớ kỹ, đồng thời lan truyền đi khắp linh mạch chi địa bằng tốc độ nhanh như gió cuốn mây bay. Mặc kệ hắn rốt cuộc có thủ đoạn gì, mặc kệ hắn có phải dựa vào bản lĩnh thật của mình hay không, đoạt được hạng nhất trong hạng mục tỷ thí đầu tiên thì vinh quang này cũng đủ để cho tiếng tăm của hắn lan xa. Tính ra, thành tích của ba người đứng đầu đều có mưu tính không nhỏ. Đường Phong là lấy các mảnh nhỏ của bọn người Đường Long nên mới đạt được thành tích như vậy. Dù là Bố Liên Chu hay Trang Tú Tú cũng đều làm như vậy.