- Bố gia chủ, kế hoạch hay nhỉ! Trang Chính Kiền không khỏi tán thán một tiếng, sự quyết đoán và tự tin này là điều mà hắn không thể có được. Bố Trường Hải nở nụ cười nói: - Lời này của Chính Kiền huynh là có ý gì? Biết mà bày đặt giả vờ hồ đồ! Trang Chính Kiền thầm cười lạnh một tiếng, cũng không thèm trả lời. Khi hai người đang nói chuyện, lại một tiếng hô to truyền đến: - Đường Tuấn của Đường gia, ba mươi lăm khối thẻ bài, năm mươi bốn đồng tiền! Tổng cộng tám mươi chín đồng tiền! Vẻ đắc ý trên mặt Bố Trường Hải dần dần thu lại, Bố Chấn đang đi về phía bên này bỗng dừng bước lại, quay mạnh đầu nhìn qua bên đó, vừa đúng lúc nhìn Đường Tuấn đang đi về phía Đường Đỉnh Thiên với vẻ mặt thản nhiên. Thành tích của hai người bám sát nhau, hơn nữa Đường Tuấn lại nhiều hơn Bố Chấn một đồng tiền. Một đồng tiền này cũng đủ để quyết định thứ tự trong bảng xếp hạng cá nhân rồi. Bố Chấn có chút nghĩ không thông, bởi vì hắn đã đoạt lấy các mảnh nhỏ của vô số người mới có thành tích như vậy, còn tên Đường Tuấn này dựa vào cái gì mà còn nhiều hơn cả hắn nữa? Hơn nữa, hắn chỉ có ba mươi lăm khối thẻ bài, nói cách khác hắn tối đa chỉ có ba mươi lăm mảnh nhỏ của tàng bảo đồ, nhưng lại thu hoạch được năm mươi bốn đồng tiền, không lẽ số tàng bảo đồ tương ứng lắp ghép lại toàn bộ đều trên sáu? Vận khí có vẻ quá tốt? Thực sự làm người ta phải ghanh tỵ đến chết mà! Đường Đỉnh Thiên nhiệt liệt hô gọi Đường Tuấn, gật đầu khen ngợi nói: - Tuấn nhi! Giỏi giỏi, thành tích này rất tốt. Đường Tuấn gật đầu nói: - Vận khí của Tuấn Nhi cũng khá tốt, mấy tấm tàng bảo đồ lấy được hầu hết đều có thể đào lên được hai đồng tiền. Quay đầu nhìn qua nhìn lại rồi hắn nói tiếp: - Mấy người Thập Thất đệ sao rồi? Đường Đỉnh Thiên đáp: - Đều chưa đi ra. Đường Tuấn khẽ cười một tiếng: - Cháu ở trong núi nghe được một ít phong thanh, nói rằng có cao thủ Thiên Giai vô cùng lợi hại, hoành hành ngang ngược khắp nơi, đánh cho một số Thiên Giai trung phẩm phải tè cả ra quần, khiến cho bọn họ vô cùng không cam lòng. Đường Đỉnh Thiên nghe xong, mặt mày hớn hở: - Hả? Phong Nhi thực sự xuất thủ rồi? Một Thiên Giai hạ phẩm có thực lực như thế, ngoại trừ Đường Phong ra thì còn ai vào đây nữa? - Đáng tiếc cháu không gặp được mấy người Thập Thất đệ. Đường Tuấn cũng có chút tiếc nuối, dù sao Vân Liên Sơn thực sự cũng không nhỏ, trừ phi đi tìm kiếm suốt, bằng không cũng ít có cơ hội chạm mặt nhau. Bọn họ nói chuyện một hồi thì đám người Đường Long, Đường Tử Thư và Đường Điểm Điểm cũng đều đi ra khỏi Vân Liên Sơn, chỉ có điều thành tích của ba người ít ỏi đến đáng thương, ba người tổng cộng chỉ thu được ba mươi bốn khối thẻ bài, ngay cả một mảnh nhỏ cũng không có, nếu chia đều ra thì mỗi người chỉ được khoảng mười một khối mà thôi. Thành tích này thậm chí không bằng các đệ tử của một số tiểu gia tộc nữa, khiến cho một kẻ không biết nội tình cười nhạo, có điều trên gương mặt của ba người không có tí nào buồn bực cả, ngược lại còn có chút vui mừng nữa là đằng khác. Bọn họ giao thành tích xong cũng đi về phía bên này, sau khi gặp nhau thì tự nhiên lại náo nhiệt lên một hồi, nỗi lo lắng trong lòng Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô mãi tới giờ mới buông xuống được. Điều mà mấy đệ tử của Đường gia lo lắng nhất chính là sự an toàn của Đường Điểm Điểm. Biết được Đường Phong còn chưa đi ra, bọn họ vừa nói chuyện phiếm vừa chờ đợi. Bất quá, thành tích của bốn đệ tử Đường gia lần lượt xuất hiện vừa rồi cũng khiến cho một số người chú ý. Trang Chính Kiền chau mày nhẹ giọng hỏi: - Bố gia chủ, động tác đấy của Đường gia là có ý gì? Bố Trường Hải cũng đang suy nghĩ việc này, nghe vậy bất giác hỏi ngược lại: - Chính Kiền huynh còn nhớ thực lực của tên đệ tử cuối cùng tham chiến của Đường gia không? Trang Chính Kiền cười mà như không cười: - Một Thiên Giai hạ phẩm? - Không sai. Bố Trường Hải gật đầu. - Kỳ quái, trong suy đoán ban đầu của ta, người của Đường gia hẳn phải tập trung thu hoạch lên người của tên Đường Tuấn kia, sao bây giờ lại tập trung lên người của tên Thiên Giai hạ phẩm đó? Ai trong số bốn người kia cũng đều lợi hại hơn tên Thiên Giai hạ phẩm mới đúng chứ? Trang Chính Kiền nhíu mày: - Lẽ nào tên Thiên Giai hạ phẩm đáng để cho Đường gia đánh cược hết vào một mình hắn hay sao? Bố Trường Hải khẽ cười một tiếng: - Có giá trị hơn nữa cũng bất quá chỉ là Thiên giai hạ phẩm. Đường gia lần này e là đã tính toán nhầm người rồi, Tú Tú cô nương của Trang giá các người muốn thắng hắn quả thực dễ như trở lòng bàn tay. Trang Chính Kiền nói với giọng đầy thâm ý: - Quỷ tài Bố Liên Chu của Bố gia các người không phải cũng vậy sao? Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng cất tiếng cười thật to. Không ngừng có người đi ra từ Vân Liên Sơn, các tiền bối của một số gia tộc có người vui có người buồn, mỗi người mỗi vẻ. Thành tích của mỗi người đều khác nhau, đại đa số đều không được tốt lắm, chỉ có số ít người làm cho người khác phải phấn chấn, tuy nhiên tạm thời đều không ai có thể vượt hơn con số tám mươi chín của Đường Tuấn. Tỷ như thành tích của Chung Lộ thuộc Chung gia, tập trung hết toàn thành tích mà Chung gia có được mà cũng không quá tám mươi. Chung Lộ cũng thật là xui xẻo, nếu nàng không bị Đường Phong đánh cướp thì thành tích của nàng tuyệt đối có thể vượt xa lên đứng đầu rồi. Sau khi bị Đường Phong đánh cướp, tuy nàng cũng đã cố gắng đi săn đánh cướp, nhưng cuối cùng đã phải đi sau một bước. Lại ví như Dung thiếu nãi nãi của Dung gia, thành tích cũng chỉ có tám mươi lăm mà thôi, cao hơn một chút so với Chung Lộ, nhưng cũng chẳng ăn thua gì. Thế nhưng, thành tích này cũng nằm ngoài dự liệu của mọi người, thực lực gia tộc của Dung gia này cũng không phải mạnh lắm, Dung thiếu nãi nãi cũng không phải người của Dung gia, nàng không phải họ Dung, chỉ là gả vào Dung gia nên đại diện cho Dung gia xuất chiến mà thôi. Nhưng một nữ phân không được người khác chú ý như thế mà lại đạt được thành tích xuất sắc như vậy, làm sao người ta không kinh ngạc cho được? Nữ giới tham dự tỷ thí gia tộc vốn ít ỏi, cao thủ lại càng hiếm thấy, Dung thiếu nãi nãi lại đoan trang mỹ lệ, không phóng đãng lẳng lơ như Chung Lộ, hiển nhiên sẽ khiến cho không ít người phải chú ý. Lúc này chỉ còn khoảng một canh giờ nữa là đến giờ ngọ, sau một canh giờ nữa, nếu người ở bên trong còn không đi ra thì coi như chủ động bỏ từ, mất tư cách tham gia tỷ thí. Tâm trạng của không ít người trở nên khẩn trương. Bởi vì một khi đến giờ ngọ mà còn không xuất hiện thì người đó có thể đã vĩnh viễn không còn đi ra được nữa, những người này đã định trước là sẽ bị đánh chết trong Vân Liên Sơn. Lại đợi thêm khoảng một tuần trà nữa, một luồng khí tức bạo ngược ngút trời từ trong Văn Liên Sơn truyền ra, khi luồng khí tức này truyền đến, mọi người đều nhíu mày, duy chỉ có Bố Trường Hải là không đổi sắc mặt. Luồng khí tức này xuất hiện, cũng có nghĩa là Bố Liên Chu sắp xuất hiện. Khi người nam tử kia với thân hình cao to, đầu tóc để dài, hai mắt đỏ bừng đi ra, mỗi người đều như nín thở, không dám nói lớn tiếng. Hắn từng bước từng bước đi tới, phảng phất như đạp trên sông máu mà đến, khiến cho người khác phải cảm thấy khiếp sợ. Đi tới phía trước bàn, Bố Liên Chu ném hết chiến lợi phẩm mà hắn có lên bàn, rồi xoay người rời đi. Mãi đến khi hắn đi được một đoạn khá xa, mấy người ở phía sau bàn mới hít sâu một hơi, nhớ tới việc phải kiểm đếm. Một lát sau, một giọng rung rung vang lên: - Bố Liên Chu của Bố gia, thu hoạch được chẵn tám mươi khối thẻ bài, sáu mươi bốn đồng tiền, tổng cộng một trăm bốn mươi bốn! Toàn bộ đều ngây người ra! Cái mọi người kinh ngạc không phải thành tích của Bố Liên Chu, danh tiếng của hắn lan xa, có thể đạt được thành tích như vậy cũng là trong dự liệu, điều khiến mọi người kinh ngạc chính là số lượng thẻ bài của hắn. Tám mươi khối! Điều này cũng có nghĩa là hắn cướp đoạt thẻ bài của tám mươi người! Bằng vào cá tính của Bố Liên Chu mà nói, tám mươi người này đã gặp phải hắn thì còn mạng sống được sao? Tổng nhân số đi vào Vân Liên Sơn thí luyện cũng chỉ hơn năm trăm người mà thôi, thế nhưng một mình hắn lại giết chết đến tám mươi người. Thủ đoạn tàn nhẫn và số người mà hắn giết mới là điều làm cho người ta phải khiếp sợ. Nếu tính bình quân, mỗi gia tộc đều có đệ tử chết trong tay người này. Nhất thời, không ít người nhìn theo thân ảnh của Bố Liên Chu, ánh mắt của họ đều trở nên phẫn nộ. Thế nhưng phẫn nộ thì phẫn nộ, không ai dám làm gì cả. Trước khi tham gia tỷ thí, mỗi người đều phải ký giấy sinh tử, chết trong Vân Liên Sơn thì chỉ có thể coi như tự chuốc quả đắng. Đương nhiên, thành tích của Bố Liên Chu có chút không thực tế lắm, các đệ tử khác của Bố gia cũng từng đưa chiến lợi phẩm của mình cho hắn. Duy chỉ có Bố Chấn tức giận Bố Liên Chu đã xuất thủ với hắn bên trong sơn cốc, nên không giao chiến lợi phẩm ra như người khác, bất quá đây cũng là sự sắp đặt của Bố Trường Hải. Thành tích kinh người với con số một trăm bốn mươi bốn này bỗng nhiên lấy đi hết tất cả ánh hào quang, cao hơn nhiều so với con số tám mươi chín của Đường Tuấn. Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn trở lại trong thành tích này thì lại một tiếng hô to kích động vang lên - Trang Tú Tú của Trang gia, năm mươi ba thẻ bài, bảy mươi mốt đồng tiền, tổng cộng một trăm hai mươi bốn! Tuy rằng mới vừa bị Bố Liên Chu làm cho chấn kinh một lần, nhưng sau khi thành tích lần này được tuyên bố lên thì mọi người lại một lần nữa phải kinh hãi. Một cô gái, đặt được thành tích như vậy đích, cho dù được các đệ tử khác trong gia tộc cái hiệp trợ thì cũng đủ để nàng kiêu ngạo. Thế nhưng con số này, lại khiến Trang Chính Kiền phải chau mày. Trong dự liệu của hắn, Tú Tú cho dù không bằng Bố Liên Chu thì cũng chẳng kém hơn bao nhiêu mới đúng, nhưng hiện tại lại bị giảm xuống hai mươi, khiến hắn có chút bất ngờ. Hướng mắt nhìn qua, chỉ thấy người nử tử trước giờ vẫn luôn cao ngạo trong gia tộc nhưng lúc này bỗng nhiên sắc mặt đờ đẫn, dường như đang suy nghĩ tâm sự gì đó, đôi mi thanh tú nhíu chặt, như người mất hồn. - Chính Kiền huynh, cảm ơn đã nhường cho. Bố Trường Hải cười ha ha một tiếng, trong tỷ thí gia tộc, từ trước đến nay đều do hai nhà Bố Trang đứng nhất đứng nhì, hiện tại tuy chỉ mới là hạng mục tỷ thí đầu tiên, nhưng thành tích của Bố Liên Chu đã đủ để chiếm hạng nhất, điều này rất có lợi trong các cuộc tỷ thí tiếp theo, Bố Trường Hải làm sao không vui cho được? Đối mặt vợi sự chế nhạo của Bố Trường Hải, Trang Chính Kiền cũng chỉ đành miễn cưỡng cười một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm Trang Tú Tú, nghi hoặc không thôi, hắn không nghĩ ra được trên đời này có chuyện gì có thể khiến nữ tử này trở nên như vậy. Bất quá, hai thành tích cao đến dị thường xuất hiện liên tiếp cũng đủ để đám người đang vây xem kia kích động vạn phần. Bọn họ tụ tập sang bên này để xem náo nhiệt, thành tích có hiệu quả gây xung đột mãnh liệt thế này là điều mà họ muốn nhìn thấy nhất. Giờ ngọ ngày càng đến gần, trong Vân Liên Sơn vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào lối ra, cũng đã một lúc lâu rồi mà không có ai từ bên trong đi ra. Hẳn là không còn ai nữa, đại đa số mọi người đều có ý nghĩ như vậy. Đến bây giờ vẫn còn chưa ra khỏi Vân Liên Sơn thì những người còn lại trong đó có lẽ đã gặp chuyện không may rồi. Mấy người của Đường gia cũng dắn chặt mắt nhìn vào Vân Liên Sơn, Đường Phong cho tới giờ vẫn chưa xuất hiện khiến bọn họ có chút nghi hoặc. Dù sao trong số người xuất hiện trước đó cũng có không ít người là Thiên Giai trung phẩm, nếu người đạt đến Thiên Giai trung phẩm có thể đi ra thì Đường Phong không lý nào lại không thể. Tuy đang nghi hoặc nhưng bọn người Đường gia cũng không khẩn trương lắm, sự điềm nhiên và trấn tĩnh này cũng ảnh hưởng đến Đường Điểm Điểm, bằng không với cá tính của nàng thì có lẽ đã nôn nóng đến nỗi giậm chân lên rồi. Người của Đường gia bên này còn chưa có gì thì Chu Chính lại sốt ruột lắm rồi. - Sao còn chưa ra nữa? Sao còn chưa ra nữa? Từ một khắc trước, Chu Chính đã giương mắt nhìn vào chỗ lối ra, không ngừng lẩm bẩm một mình. Giao tình giữa Đường Phong và hắn tuy không sâu đậm lắm, nhưng Chu Chính thân là đệ tử của một tiểu gia tộc, nhưng lại có thể giao kết được mối quan hệ thế này với Đường gia là không dễ dàng gì, huống chi bản thân hắn cũng cảm thấy Đường Phong là người có thể kết giao, cho nên sẽ không hy vọng hắn gặp chuyện gì bất trắc. Chu Tiểu Điệp với thân hình xinh đẹp lặng lẽ đứng một bên, trên cổ có đeo một chiếc bàn tính nhỏ bằng vàng, nàng nghe vậy bĩu môi: - Ca ca thân với hắn lắm sao? Lo lắng như thế làm gì? Chu Chính trừng mắt nhìn muội muội một cái rồi nói: - Mấy hôm trước, nói sao thì cũng đã nhận ân tình của người ta, nếu không phải nhờ Đường Phong huynh đệ thì chúng ta sao có thể mua được nhiều đan dược tốt như vậy? Tiểu muội ngươi lạnh lùng quá đấy! Chu Tiểu Điệp chu miệng nói: - Cái tên háo sắc đó, chết luôn trong kia càng tốt. Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Chu Tiểu Điệp cũng bất giác kiễng đầu ngón chân để tầm mắt vượt cao hơn đoàn người và nhìn vào bên trong kia. Nàng không lo lắng cho sự sống chết của Đường Phong, chẳng qua nàng cảm thấy kỳ quái ở chỗ cái tên nam nhân lớn hơn mình không bao nhiêu tuổi kia không biết sao lại có hứng thú với đôi tay của mình như vậy.