Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 442 : Sợ hay không sợ?




Thi Thi biến sắc, dù muốn hay không thì nàng cũng phải buông tha áp chế đối với kiếm linh của Tàng Phong kiếm. Bàn tay trắng như ngọc liền gảy liên tục, giai điệu của Thập Diện Mai Phục vang lên một cách khoan thai, khí kình phô thiên cái địa sưu sưu đánh về phía Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ xem như không thấy, thân hình chớp động liên tục, những khí kình kia căn bản không thể nào tổn thương hắn được, chốc lát liền vọt đến trước mặt Thi Thi ba trượng. Nhưng một khắc sau bước chân của hắn lại đột nhiên ngừng lại, mạnh mẽ quay đầu kinh hãi nhìn Đường Phong. Bởi vì trên người Đường Phong lại toát ra một cỗ cương khí chấn động khiến tim hắn đập thình thình, hơn nữa hắn còn phát hiện trên cánh tay của Đường Phong xuất hiện hai quang cầu. Một u lam, một đỏ thẫm Viên quang cầu này vốn chỉ lớn chừng một nắm tay, nhưng chỉ qua nháy mắt liền bằng một chén cơm nhỏ. Sắc mặt Đường Phong vừa cổ quái vừa ngưng trọng, giống như đang làm một việc gì rất nguy hiểm vậy. Đây là cái gì? Sắc mắt Âu Dương Vũ bắt đầu trở nên nghiêm nghị. Linh khí tinh thuần bành trướng đến độ này, làm sao lại xuất hiện trên tay hắn? Lấy kiến thức cùng thực lực của Âu Dương Vũ, chỉ liếc mắt liền nhận ra hai quang cầu kia là hai quả cầu do năng lượng tập hợp thành, chỉ có điều mức độ nồng đậm lại hơi quá đi. Dù là nồng độ linh khí của những động thiên phúc địa bên trong Huyết Vụ thành cũng không bằng một phần ngàn linh khí trên tay tiểu tử này. Âu Dương Vũ bỗng nổi lên một cảm giác bất an. Trên trán Đường Phong liền xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, còn chưa kịp rơi xuống đã bị hỏa linh khí biến thành sương mù lại bị băng linh khí biến thành băng tinh bột phấn, phiêu đãng quanh Đường Phong . Hai cánh tay chậm rãi ép vào nhau, hai quang cầu u lam cùng đỏ thẫm kia nhanh chóng hợp lại, thể tích lại lần nữa gia tăng gấp đôi, cảm giác cuồng bạo tràn ngập khắp toàn trường. Khuôn mặt của Đường Phong cũng bị đoàn linh khí này khiến trở nên vặn vẹo. Đây là việc cực kì nguy hiểm, Cương Tâm của Đường Phong tùy rằng đặc thù, nhưng cũng không đủ để cho hắn điều khiển băng, hỏa linh khí. Nhưng giờ tình thế trước mắt lại cực kì nghiêm trọng. Dù nói người ta không có ý giết mình nhưng Đường Phong sao có thể dâng ra Linh Khiếp Nhan được? Muốn bảo trụ Linh Khiếp Nhan, chỉ có thể liều chết đánh cuộc một lần. Hắn nhớ đến chuyện gặp phải khi đi lang thang cùng Phi Tiểu Nhã trên đảo hoang lúc trước. Lúc ấy rút băng linh khí cùng hỏa linh khí trong cơ thể Phi Tiểu Nhã ra lại có thể hình thành công kích. Nếu linh khí lưu lại trong cơ thể Phi Tiểu Nhã đã có thể, vậy Tuyết Tủy Hỏa Tinh trong tay mình cũng có thể thử một lần. Ý niệm này khẽ động Đường Phong liền không chút do dự áp dụng ngay. Hắn không thể khống chế bất cứ cái nào trong băng linh khí cùng hỏa linh khí, chỉ có thể toàn lực bình ổn chúng trên song chưởng sau đó nhanh chóng bắn ra ngoài. May mắn là hắn đã thành công, ít nhất thì trước mắt là vậy. Nhưng sau khi hai chủng linh khí này dung hợp cùng một chỗ lại trở nên cuồng bạo, Đường Phong dù làm gì cũng không áp chế được, dù hiện tại đã là Thiên giai thượng phẩm cũng không được Hai cánh tay áo lập tức hóa thành bột mịn, làn da cũng nứt ra, chảy ra từng dòng máu tươi đỏ thẫm. - Thi Thi, tránh ra! Đường Phong nghiến răng nghiến lợi cực kì thống khổ hô lên. Thi Thi phục hồi lại tinh thần từ trong kinh ngạc, ôm lấy đàn cổ trên chân bắn nhanh đi, chỉ qua giây lát liền chạy được hơn mười trượng. Âu Dương Vũ cũng muốn tránh, nhưng hắn chỉ vừa động chân Đường Phong đã phóng quang cầu ở trên tay về phía hắn. Đối mặt với một kích hủy diệt này, dù cường đại như Âu Dương Vũ cũng không dám khinh thường. Từ đầu đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn dốc toàn lực để nghênh chiến. Khiến hắn kinh ngạc là tốc độ bay của quang cầu do Đường Phong đẩy ra này cùng khí thế của nó không hợp nhau chút nào. Giống như là bọt xà phòng vậy, chậm rãi phiêu đãng trên không trung tốc độ y như rùa bò vậy. Âu Dương Vũ sững sờ một chút, nhưng chỉ sau một khắc quang cầu đó liền biến mất trước mặt hắn vô tung vô ảnh. Đồng tử Âu Dương Vũ trong sát na đó liền dãn to ra, ý thức chiến đấu được nhiều năm bồi dưỡng vào thời khắc mấu chốt đã cứu được hắn một mạng. Vẫy tay một cái, Tàng Phong kiếm đang nằm trên mặt đất liền bay vèo đến tay hắn. Không có Thi Thi hỗ trợ, chỉ một mình Linh Khiếp Nhan không thể nào áp chế kiếm linh của Tàng Phong kiếm được. Âu Dương Vũ tay cầm thần binh, công lực toàn thân được vận chuyển đến cực hạn, vận khởi hộ thân cương khí, chém một kiếm về phía hư vô. Một tiếng "ầm ầm" thật lớn vang lên, một đoàn ánh sáng trắng như bị mặt trời thiêu đốt tuôn ra từ Tàng Phong kiếm, linh khí cuồng bạo tán dật bốn phía. Tay cầm kiếm của Âu Dương Vũ run rẩy kịch liệt, lực bạo tạc sau khi linh khí nổ tung khiến hắn giống như con diều đứt dây bay ngược về sau. Trên thân Tàng Phong kiếm lại phát ra một hồi rên rĩ, giống như là thanh âm kêu thảm của kiếm linh vậy. Tim Âu Dương Vũ đập thình thình, hắn vạn lần không nghĩ tới Đường Phong lại có thể phóng ra một kích hủy diệt như vậy. Quang cầu giống như bọt xà phòng kia mặc dù ban đầu tốc độ rất chậm, nhưng sau một lát liền đột nhiên tiến đến trước mặt mình. Nó cũng không phải biến mất mà do tốc độ nhanh đến cực hạn, mắt thường không thể nào trông thấy được. Nếu không với tinh thần cường đại của Âu Dương Vũ, sao lại không phát hiện tung tích của nó được. Tuy rằng dùng Tàng Phong kiếm ngăn được một kích khủng bố này, nhưng Âu Dương Vũ cũng không khá giả bao nhiêu. Hộ thân cương khí bị trực tiếp đánh tan, thân thể lại chịu một vài vết thương nhẹ. Đây là chuyện ngay cả sau khi đối chiến với Tuyết Nữ cũng không có xảy ra. Ngăn cản được công kích của đối phương còn bị như thế, nếu bị quang cầu kia đánh trúng thì sẽ ra sao chứ? Đó rốt cục là công kích gì? Ánh sáng chóa lòa tản đi, tất cả mọi người đều khôi phục lại tầm mắt. Trong mắt Thi Thi hiện lên một sự kinh ngạc thật sâu. Tại nơi Âu Dương Vũ đứng trước kia xuất hiện một hố sâu cực lớn. Thổ nhưỡng trên mặt đất vừa giống bị thiêu đốt lại như bị đóng băng, quái dị không nói nên lời. Mà Âu Dương Vũ cách đó hơn mười trượng y phục trên người cũng lam lũ không chịu nổi, thần sắc vốn khí định thần nhàn đã không còn thấy đâu nữa mà thay vào đó là lộ ra vẻ khiếp sợ. Hắn nắm nghiêng Tàng Phong kiếm, tay phải nhịn không được khẽ run nhẹ nhè, từng giọt máu tươi từ trên tay hắn nhỏ xuống mặt đất bắn tung tóe tạo thành một mảng đỏ thẫm. Đường Phong đứng nguyên tại chỗ, cười hắc hắc nhìn Âu Dương Vũ. Bộ dáng của hắn hiện giờ cũng chật vật không chịu nổi, hai cánh tay áo đã sớm không thấy đâu nữa, hai tay huyết nhục mơ hồ, nhưng hắn vẫn cười. - Đây là cái gì? Âu Dương Vũ không ngại học hỏi kẻ dưới. - Không nói cho ngươi biết. Đường Phong nhướng mày - Bất quá nếu người còn có ý muốn cướp tinh hồn của nha đầu, có thể thử lại thêm chút nữa. Công kích này của ta cũng không phải chỉ phóng ra được một lần, lấy trạng thái của ta hiện giờ đánh ra thêm năm ba cái nữa cũng không thành vấn đề, ta hỏi ngươi sợ hay không sợ?