Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 441 : Linh Khiếp Nhan chiến đấu. (Thượng,haj)




- Không cần xem xét. Đường Phong hít sâu một hơi - Muốn tinh hồn của nha đầu kia, giết ta rồi hẳn nói. Linh Khiếp Nhan đã ở cùng với hắn lâu như vậy, tình cảm giữa hai người vô cùng thâm hậu, Đường Phong sao có thể chắp tay dâng ra được? Tá Thi Hoàn Hồn! Lần này Đường Phong mượn lực của âm hồn cường đại nhất trong số mình có. Tình hồn của đệ tam sát thủ Đại Tuyết Cung, đối mặt với một Linh giai cao thủ, Đường Phong nào dám lưu thủ? Khí thế đột nhiên bành trướng ra. Tròng mắt Âu Dương Vũ hơi híp lại, vẻ mặt đầy nét kinh ngạc. Hắn không nghĩ đến thiếu niên này sẽ dốc sức liều mạng như vậy. Một thân khí thế của Thiên giai thượng phẩm, sao lại được phát ra từ trên người của Địa giai trung phẩm được? Hơn nữa khí thế kia cũng không phải là giả, thiếu niên Địa giai trung phẩm kia lúc này quả thật có thực lực của Thiên giai thượng phẩm. Âu Dương Vũ chỉ hơi thất thần một chút đã xuất hiện một số mũi phi châm lóe ra ngân quang óng ánh bay đến trước mặt giống như phô thiên cái địa vậy. Mỗi một mũi phi châm đều ẩn chứa lực đạo mạnh mẽ làm vang lên tiếng xé gió ô ô. - Hảo ám khí Âu Dương Vũ khen lớn một tiếng. Nhãn lực của hắn cay độc đến mức nào chứ, đương nhiên kiến thức cũng không tệ rồi. Nhưng cũng chưa thấy qua người nào có thể phóng ra một lúc mấy mũi phi châm, hơn nữa mỗi mũi đều cực kì chính xác hướng vào những nơi yếu hại của mình bay tới. Chiêu phóng ám khí này đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực. Ám khí còn chưa tới, Đường Phong đã cầm trong tay một thanh đoản kiếm màu đen xông đến. Đối mặt với đại địch mạnh như vậy, nếu chỉ biết tránh né thì sẽ chỉ bại nhanh hơn thôi. Trong nháy mắt lúc Đường Phong động thủ, Thi Thi cũng đã có động tác. Thân thể nhẹ nhàng chậm rãi ngồi xuống đất, đặt đàn cổ lên gối, bàn tay trắng như ngọc liền tác động mãnh liệt lên dây đàn. Âm điệu dồn dập vang lên, một loạt khí kình cong vút mắt thường có thể nhìn thấy theo tay Thi Thi bắn ra ngoài, hướng đến mi tâm của Âu Dương Vũ. - Âm Công? Lông mày Âu Dương Vũ nhíu lại, hắn không nghĩ đến hai người trẻ tuổi mình đụng phải lại có bổn sự cổ quái bực này. Một người có thể sử dụng bí pháp lập tức tăng thực lực của mình lên đến Thiên giai thượng phẩm, mà người kia lại tinh thông âm công được xưng là loại công kích khó ngăn cản nhất. Âm công mà lúc này "Thi Thi" đang thi triển Thu Tuyệt Âm đã không thể nào sánh bằng, bởi vì mức độ công kích của nàng đã ngưng thực đến mắt thường có thể nhìn thấy được, giống như là đao khí, kiếm khí vậy. Dù sao đây cũng không phải là Thi Thi trước kia, mà là một đám tinh hồn của Linh Khiếp Nhan. Đối mặt với một kích liên thủ của hai người, Âu Dương Vũ cũng không chút bối rối. Ngay cả thần binh Tàng Phong cũng không xuất ra khỏi vỏ, chỉ lấy bội kiếm điểm về phía trước, một đạo bích chướng vô hình liền xuất hiện ngay trước mặt hắn. Mấy chục mũi phi chậm đụng phải bích chướng, trong không khí liền nổi lên từng vòng rung động, sau khi phi châm đã hết lực đều rơi toàn bộ xuống mặt đất. Ngay sau đó Âu Dương Vũ liền vung vỏ kiếm qua, vỏ kiếm vứng vàng giữ chân những kình khí do Thi Thi phóng xuất lại, trong không khí xuất hiện từng tiếng nổ vang, kình khí liền biến mất không còn chút gì. Đường Phong giết đến, đoản kiếm màu đen không chút lưu tình bổ ra một đạo quang mang trong suốt như lụa hướng vào đầu Âu Dương Vũ. Một kích còn chưa tới đã mang theo kiếm khí lạnh thấu xương, mặt đất dưới chân Âu Dương Vũ bị bổ ra một khe hở, sau đó nhanh chóng lan ra chừng mười trượng. Âu Dương Vũ vẫn cười cười đối mặt với kinh thiên nhất kích do Đường Phong bổ ra này, mở miệng thong dong nói: - Tuyết Nữ các hạ chẳng lẽ không có dạy ngươi, Thiên kiếm xuất vỏ, Phàm kiếm tránh lui sao? Vừa dứt lời Tàng Phong kiếm của Âu Dương Vũ đã kêu oooonggg lên một tiếng rồi bắn ra. Kiếm khí do Đường Phong bổ ra lại biến mất một cách quỉ dị, giống như đã bị thâm uyên thôn phệ vậy. Cùng lúc đó, Đường Phong cảm giác được đoản kiếm màu đen trên tay mình có chút không thể khống chế, trở nên run rẩy - Tuy ta vẫn không thể lĩnh ngộ được Thiên kiếm chính thức, còn cách Tuyết Nữ các hạ khá xa, nhưng đối phó với người bình thường thì không vấn đề gì. Âu Dương Vũ ngưng mắt nhìn Đường Phong, Tàng Phong kiếm chỉ lên trời. Đoản kiếm màu đen trên tay Đường Phong lại bay vèo một cái liền rơi xuống mặt đất. Thân kiếm nghiêng về phía Âu Dương Vũ run run không ngớt. Bộ dáng giống như quần thần triều bái với quân vương của mình vậy. - Phế vật vô dụng. Đường Phong thầm mắng một tiếng, tuy thanh đoản kiếm màu đen này là một vũ khí không tệ nhưng vẫn không cách nào so với thần binh của người ta được, huống chi Âu Dương Vũ đã hơi chút lĩnh ngộ được Thiên kiếm. Những loại vũ khí hình kiếm ở trước mặt hắn, giống như củi do tiểu hài tử cầm trên tay vậy. Đường Phong lần đầu tiên có cảm giác muốn một thanh thần binh để chơi đùa, bằng không nếu sau này lại giao thủ với địch nhân như vậy chỉ nói về mặt vũ khí đã thua thiệt rất lớn. Bất quá Đường Phong cũng ngẫm lại, thứ như thần binh chỉ có thể ngộ không thể cầu, sao lại dễ dàng đến tay được? - Cẩn thận. Thi Thi dịu dàng nhắc nhở, Đường Phong bỗng cảm giác được ở trên đầu có một đạo kình phong đang đánh xuống. Liền nhanh chóng lui về sau không chút suy nghĩ, mới vừa lui được một bước đã có một đạo kình phong sượt qua chóp mũi, xuyên thẳng vào mặt đất, khiến ở đó xuất hiện một cái hố to. - Sưu sưu sưu. . . Bàn tay trắng như ngọc của Thi Thi gẩy đàn, vô số khí kình đủ màu sắc liền chém về phía Âu Dương Vũ. Đối mặt với loại âm công quỷ dị này Âu Dương Vũ cũng không dám có chút chủ quan. Tàng Phong kiếm trên tay hắn liền rung lên, tuy không nhìn ra được chuyện gì nhưng trước mắt lại xuất hiện một vòng xoáy năng lượng quỷ dị. Vòng xoáy lớn bao lấy vòng xoáy nhỏ, khoảng chừng bảy tám cái. Lúc khí kình của Thi Thi đánh lên dòng xoáy thì hoàn toàn không có chút động tĩnh gì cả, bị hấp thu không còn chút gì. Mỗi một lần hấp thu một đạo khí kình một vòng xoáy liền biến mất. Đợi đến khi vòng xoáy biến mất hoàn toàn thì công kích của Thi Thi cũng tiêu tán sạch sẽ. Đây là kiếm chiêu gì? Lại cổ quái như thế. Thần sắc Đường Phong liền trở lên nghiêm nghị. Thầm nghĩ Linh giai cao thủ quả nhiên không đơn giản, chỉ cần chiêu thức phòng ngự đó cũng đủ để độc bộ cả Thiên Cương Đại Lục rồi. Âm thanh của Thượng Cổ cầm trên tay Thi Thi liền biến đổi mãnh liệt, bắt đầu trở nên uyển chuyển ai oán, đồng thời truyền âm cho Đường Phong nói: - Để cho tia tinh hồn trong cơ thể ngươi không chế kiếm linh của hắn đi, chuôi thần binh này phiền toái quá. Việc đó đâu cần Thi Thi nhắc nhở, lúc chiến đầu vừa bắt đầu Linh Khiếp Nhan đã làm như vậy rồi. Lúc trước ở Khúc Đình Sơn Đường Phong phải chiến đấu với một tia tinh hồn của Linh Khiếp Nhan, nhờ có nha đầu này kiếm chế nên mới có thể thủ thắng. Nếu không với thân thủ của hắn khi đó, căn bản không phải là đối thủ của đối phương. Thế nhưng cho đến giờ, Linh Khiếp Nhan cũng không làm gì được đối phương cả. Tiểu nha đầu hoảng hốt nói: - Phong ca ca, kiếm linh kia chỉ sợ không phải chỉ có một tia tinh hồn - Cái gì? Đường Phong một bên né tránh kiếm chiêu của Âu Dương Vũ, một bên mở miệng hỏi. Hắn né tránh cực kì khổ sở. Âu Dương Vũ vốn không muốn giết hắn, Tàng Phong kiếm chỉ tùy tiện vung vẩy chẳng những hóa giải mất công kích của Thi Thi còn khiến cho Đường Phong phải nhảy loi nhoi để tránh đòn nữa Dù Đường Phong cùng Thi Thi liên thủ với nhau, cũng không thể bức Âu Dương Vũ dùng toàn bộ thực lực được. - Giờ ta đã là tập hợp thể của hai tia tinh hồn, nhưng vẫn không thể nào ngăn chặn được kiếm linh của đối phương còn bị áp chế ngược trở lại. Cho nên nàng rất có khả năng đã từng thôn phệ qua những tia tinh hồn khác giống ta. Linh Khiếp Nhan giải thích nói. - Không phải chứ? Đường Phong buồn khổ không thôi, Linh Khiếp Nhan tổng cộng cũng chỉ có năm tia tinh hồn. Tính toán cẩn thận thì chỉ còn Độc Ác là không biết ở nơi nào. Nếu theo lời của tiểu nha đầu này nói, vậy kiếm linh của đối phương chính là do Bá Đạo và Độc Ác hợp thể lại? Bất luận tia nào trong hai tia tinh hồn này đều có được sức chiến đấu cực kì mạnh mẽ, nếu nói Bá Đạo xếp hạng đệ nhất thì Độc Ác phải xếp ở thứ hai. Nếu liên hợp lại cùng một chỗ thì Linh Khiếp Nhan hiện nay sao có thể ngăn chặn được? Bị áp chế ngược trở lại cũng là chuyện thường. - Rất kỳ quái sao? Âu Dương Vũ nhàn nhạt cười, giống như có thể nghe được lời đối thoại giữa Đường Phong cùng Linh Khiếp Nhan vậy. - Kiếm linh của ta quả thật là do hai tia tinh hồn dung hợp cùng một chỗ, nếu các ngươi muốn áp chế thì phải có nhiều hơn một tia nữa mới được Thi Thi nghe xong liền sợ hãi, nàng cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống này. Khẽ cắn môi, chỉ có thể chập nhận liều mạng để tinh hồn bị hao tổn liên hợp với Linh Khiếp Nhan, áp chế kiếm linh của Tàng Phong kiếm. Động tác của Âu Dương Vũ dừng lại một chút, Đường Phong thừa cơ thoát khỏi công kích của hắn. Toàn thân bị thương không ít, bộ dáng rất là chật vật. Có thể nói ở trước mặt Linh giai cao thủ, hắn hoàn toàn không thể phát huy ra được thực lực Thiên giai thượng phẩm. Dẫn đến việc cứ trơ ra để bị đánh, chỉ có thể bị động phòng ngự, đây là việc bi ai đến mức nào chứ. Âu Dương Vũ giơ Tàng Phong kiếm trên tay lên, chuôi thần binh này khẽ lay động, phát ra một hồi thanh âm vun vút. Đây là do năm tia tinh hồn của Linh Khiếp Nhan đang chiến đấu với nhau, chiến trường chính là trong thân của thần binh Tàng Phong kiếm. Lấy ba đánh hai lại chỉ có thể ngang tài ngang sức, qua đó có thể thấy được Bá Đạo cùng Độc Ác lợi hại cỡ nào. Âu Dương Vũ nhướng mày, gật đầu nói: - Các ngươi làm không tệ, ít nhất ta tạm thời sẽ không sử dụng được thanh kiếm này. Vừa nói xong Âu Dương Vũ lại cắm Tàng Phong kiếm xuống mặt đất, tay không tấc sắt đi đến chỗ Đường Phong. Tốc độ của hắn cũng không nhanh, nhưng lại rất có tính xâm lược, khẽ cười nói: - Không cần làm ra những phản kháng vô vị, ta quả thật không muốn giết các ngươi, chỉ cần những tia tình hồn kia thôi. - Muốn tinh hồn thì phải giết ta trước. Đường Phong hít sâu một hơi, tập trung tinh thần để đề phòng. Trong đầu lại đang không ngừng suy nghĩ nên dùng chiêu gì để tiêu diệt Âu Dương Vũ. Tiếng đàn đã đình chỉ, Thi Thi nếu muốn phối hợp với Linh Khiếp Nhan để toàn lực áp chế kiếm linh chỉ có thể đình chỉ âm công của mình lại thôi, nhưng nàng lại có thủ đoạn khác. Bước chân mạnh mẽ của Âu Dương Vũ khẽ chững lại một chút, hai mắt cũng bắt đầu trở nên mê ly, cau mày nói: - Mị thuật? Cơ hội tốt. Lấy thực lực của Thi Thi hiện nay nếu dùng mị thuật để đối phó với Âu Dương Vũ thì quả thực là vào đầm rồng hang hổ. Đường Phong phỏng chừng không đến ba tức Âu Dương Vũ đã có thể thoát được rồi. Nhưng ba tức này đối với Đường Phong lại cực kì quý giá. Trực tiếp vọt đến bên người Âu Dương Vũ, Đường Phong liền xòe mười ngón tay ra. Tịch Diệt Chỉ điểm ra một chỉ, hai chỉ, ba chỉ. . . Chỉ ba tức ngắn ngủi Đường Phong đã dùng một tốc độ vô cùng nhanh chóng điểm vào người Âu Dương Vũ hơn trăm chỉ, hơn nữa tất cả đều điểm vào một chỗ duy nhất. Điểm đến mức ngón tay đau nhức nhưng hộ thân cương khí trên người Âu Dương Vũ hoàn toàn không có dấu hiệu sụp đổ. Đường Phong tu luyện Tịch Diệt Chỉ vẫn còn quá nông cạn, nếu cho hắn thêm một năm nữa, Tịch Diệt Chỉ đã có thể phá được hộ thân cương khí của Linh Giai cao thủ rồi. Nhưng vậy cũng đủ rồi. Tại nơi bị Tịch Diệt Chỉ đâm hơn trăm lần kia hộ thân cương khí đã tiêu tán hơn phân nửa, một chỉ cuối cùng điểm ra, một đầu Khô Tàn Xà theo kình khí Đường Phong trực tiếp chui vào trong cơ thể Âu Dương Vũ. Sau một khắc, Đường Phong nhanh chóng lui lại ra sau. Âu Dương Vũ phất tay chém xuống, từ trên chưởng phong tỏa ra hào quang cương khí nhàn nhạt, thiếu chút nữa đã chặt đứt mấy ngón tay của Đường Phong rồi. Sau khi thoát khỏi mị thuật của Thi Thi, Âu Dương Vũ có chút dở khóc dở cười. Hắn vốn nghĩ chuyện đoạt được tinh hồn từ trên tay hai người này đã nằm trong tầm tay, không có gì phải lo lắng cả. Lại không nghĩ đến hai người này một người so với một người càng thêm quỷ dị. Hết âm công lại đến mị công, còn người kia ngoài việc có thể tăng thực lực của mình lên trong một thời gian ngắn ra lại có thể phá vỡ hộ thân cương khí của mình. Hai người này đến cùng là người nào a? Âu Dương Vũ đương nhiên biết rõ có một tiểu gia hỏa đã chui vào trong cơ thể mình. Hơn nữa nó còn đang lấy một tốc độ cực kì nhanh chui vào đan điền của mình nữa. Hắn biết mình đã có chút sơ xuất, sư tử vồ thỏ còn dùng toàn lực, huống chi đối phương lại có hai ngươi? Vĩnh viễn không nên xem thường tiểu nhân vật, bởi vì bọn hắn sẽ có những bổn sự kì lạ cổ quái. Khẽ cau mày, vận khởi Cương khí trong cơ thể. Âu Dương Vũ muốn diệt sát đi vật tiến vào trong cơ thể mình. Nhưng quỷ dị là vật không biết tên kia lại không sợ Cương khí của mình, ngược lại rất là sung sướng du động trong kinh mạch không bị ảnh hưởng chút nào, giờ đã sắp đến được Đan Điền của mình rồi. Có chút không ổn, Âu Dương Vũ phân ra một bộ phận tâm thần, ngăn cản lộ tuyến di động của vật nhỏ này lại. Khiến hắn buông lỏng một hơi là tâm thần quả thật có tác dụng ngăn cản. Vật nhỏ này lập tức bị trói buộc một chỗ ở kinh mạch, mặc cho nó đâm trái đụng phải cũng không thể thoát ra ngoài. Phục hồi lại tinh thần, Âu Dương Vũ lại lần nữa lâm vào ảo giác quỷ dị. Tuy hắn lại rất nhanh thoát khỏi nhưng cũng có chút căm tức. Mị công của nữ nhân này thật quỷ dị khó hiểu. Mặc dù mình không nhìn thẳng vào nàng nhưng nếu không để ý thì cũng sẽ ăn phải thiệt thòi. Trước tiên đánh ngất nữ oa oa này trước đã rồi tính sau, bằng không hai người này liên thủ lại rất là phiền toái. Hơn nữa âm công cùng mị công của nha đầu này mới là thứ khiến người khác đau đầu nhất. Âu Dương Vũ hạ quyết tâm liền quay người tiến về phía Thi Thi.