Nụ cười của hắn rất thuần khiết nhưng ở trong mắt Hùng Lâm lại khủng bố chẳng khác gì ác ma.
- Tiểu tử này công nhiên đánh lén ta, còn không động thủ!
Hùng Lâm giãy dụa đứng lên, hắn nhìn đám binh sĩ giáp đen bên cạnh và rống to.
Hắn rống to chấm dứt nhưng những binh sĩ giáp đen gần đó lại không hành động gì, tất cả đều đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, căn bản không có ý động thủ.
- Các ngươi ngây ngốc làm gì, mau ra tay giết thằng này, ta bây giờ hoài nghi hắn là Tu La ngụy trang...
Thấy bộ dạng mọi người như thế, Hùng Lâm tức giận kêu to, hắn điên cuồng rống to.
- Được rồi, đừng kêu, có kêu phá yết hầu cũng vô dụng!
Tiếng hô của hắn còn chưa chấm dứt, đột nhiên hắn cảm thấy thân thể chợt nhẹ di, ngay sau đó có hơn mười cây răng trong miệng hắn gãy nát.
Ba ba ba ba!
Thân thể hắn nhẹ đi như bị người nào đó bóp cổ nâng lên, đối phương tát hơn mười bạt tai.
- Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai... Ngươi đánh ta, ngươi muốn chết...
Hùng Lâm nằm mộng cũng không ngờ đối phương lại hung ác như vậy, căn bản không quan tâm thân phận của hắn, chẳng những động thủ, hơn nữa còn làm rất triệt để, hắn tức giận suýt nữa nội thương, cảm thấy phổi như sắp nổ tung.
- Ta đánh ngươi? Ngươi tự mình ngã, ta đánh ngươi khi nào? Không nên vu người tốt nha!
Nhiếp Vân tát hắn liên tục, vừa đánh vừa nói, lời nói bình thản như không có chuyện gì, cũng không có chút chấn động làm cho người ta trầm mê vào trong đó.
Thiên phú cổ hoặc sư!
Ba ba ba ba!
- Ngươi... Ngươi... Ngươi không có đánh ta!
- Là ta tự mình ngã...
Sắc mặt của Hùng Lâm vốn dữ tợn, một lát sau hắn an tĩnh lại giống như si mê, dường như hắn tin những lời Nhiếp Vân nói.
- Tốt, chúng ta đi được chưa?
Thấy đối phương đã bị đầu độc, Nhiếp Vân cười cười và thản nhiên nói.
- Đương nhiên các ngươi có thể đi qua...
Hùng Lâm thần thái mơ hồ nói ra.
- Như vậy thì tốt, chúng ta đi thôi.
Thấy hắn đồng ý, Nhiếp Vân tiện tay ném hắn qua một bên, lúc này đứng dậy tươi cười nhìn về phía Tiêu Nhiên
- Đi thôi!
- Ah...
Lúc này Tiêu Nhiên như rớt cằm xuống.
Trong mắt hắn chuyện khó hoàn thành như vậy nhưng trong tay đối phương lại quá dễ dàng.
Không phải Hùng Lâm rất cường ngạnh sao? Tại sao trước ngạo mạn sau cung kính...
- Ngươi có được thiên phú cổ hoặc sư?
Đột nhiên trong đầu có suy nghĩ, Tiêu Nhiên vội hỏi.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
Việc này không có gì khó nhận ra, tràng cảnh vừa rồi chỉ cần là người am hiểu thiên phú đặc thù sẽ khẳng định biết xảy ra chuyện gì.
- Nhưng mà... Ngươi làm thế nào mà những binh sĩ giáp đne kia lại không nhúc nhích gì cả?
Tiêu Nhiên vẫn còn mê hoặc.
Cho dù thiên phú cổ hoặc sư đầu độc Hùng Lâm làm hắn cải biến thái độ, những binh sĩ giáp đen không có bị đầu độc a, tại sao bọn họ không nhúc nhích?
- Ngươi thực ngốc, ba ba... Lão đại, hắn rất rõ ràng đã dùng thiên phú huyễn cảnh sư, vừa rồi đánh Hùng Lâm một trận, những binh sĩ giáp đen kia lại làm như không thấy... Mà nhìn thấy chính là lão đại hối lộ và hắn vui vẻ tiếp nhận.
Tiểu Long bĩu môi.
- Ách... Thiên phú huyễn cảnh sư?
Tiêu Nhiên tắc luỡi.
Hắn cũng không phải là không có nhìn ra, mà là không dám tin tưởng.
Thiên phú cổ hoặc sư, thiên phú huyễn cảnh sư... Đây là chuyện nghịch thiên đấy.
- Hùng Lâm có thực lực Thánh Tiên, tuy cổ hoặc sư lợi hại, chỉ sợ cũng chỉ có hiệu quả trong thời gian ngắn, một lúc sau tự nhiên tan rã, nếu hắn mang chuyện này bẩm báo lên trên...
Tiêu Nhiên vẫn còn có chút lo lắng.
Tuy cổ hoặc sư cường đại nhưng đối phương là cường giả Thánh Tiên cảnh, muốn triệt để đầu độc để hắn lâm vào hôn mê là không thể nào, qua một thời gian ngắn nhất định sẽ tự động tỉnh táo lại, đến lúc đó hắn báo cáo chuyện này lên cao hơn, như vậy chẳng phải phiền toái lớn?
- Nói ngươi đần, thật đúng là đần! Hùng Lâm là đệ tử gia tộc, là nhân vật có uy tín danh dự, chuyện ném mặt mũi lớn như thế, bị người ta đánh xong còn đầu độc, hắn không có xấu hổ nói ra sao? Nói ra chỉ có hắn mất mặt thôi.
Tiểu Long lại bĩu môi ;ầm nữa.
- Ách... Như thế!
Tiêu Nhiên giật mình, vẻ mặt xấu hổ.
Kỳ thật cũng không phải hắn đần, mà hắn thân là đệ tử thập đại gia tộc, thập đại gia tộc có quy củ hạn chế tư duy, Nhiếp Vân và tiểu Long là hai gia hỏa không sợ trời không sợ đất, vấn đề khó giải quyết với hắn nhưng đối với một người một rồng trước mặt mà nói là chuyện giải quyết dễ dàng.
- Chuyện ngày hôm nay không ai được nói ra, ai nói ra ta giết kẻ đó.
Đúng như tiểu Long suy tính, Hùng Lâm tỉnh táo lại liền tức giận xanh mặt, hắn gào thét điên cuồng, nốt ruồi trên mặt không ngừng run rẩy, dường như nó tùy thời sẽ rơi xuống.
Vốn định ỷ vào chức vụ tiện dụng hảo hảo giáo huấn Tiêu Nhiên một chút, lại không nghĩ rằng bị một gia hỏa không biết tới từ nơi nào giáo huấn một trận, phần khuất nhục này hắn sẽ nhớ kỹ, chỉ cần tìm được cơ hội sẽ không bỏ qua.
Về phần báo cáo, hắn chắc chắn sẽ không, đệ tử thập đại gia tộc có tính ưu việt bẩm sinh, hiện tại đã mất mặt xấu hổ, báo cáo sẽ chỉ làm loại chuyện xấu hổ này truyền vào tai kẻ khác, như vậy còn khó chịu hơn là giết hắn.
Hùng Lâm không ngừng gào thét, đám người Nhiếp Vân đã đi vào truyền tống trận.
Tiến vào Cửu Tiêu Cửu Trọng Thiên, nếu như chỉ dựa vào phi hành, cường giả Kim Tiên không làm được, chỉ có thể dựa vào truyền tống trận.
Những truyền tống trận này khi thành lập Cửu Tiêu Thiên đã được siêu cấp cường giả lưu lại, có nội tình lịch sử không biết bao nhiêu năm, nó nằm đó và đột nhiên vận chuyển, Nhiếp Vân và tiểu Long nhìn nhau và vẻ mặt kỳ quái, dường như bị đại pháp lực dẫn dắt và xuất hiện tại thời không khác.
Nơi này có linh khí càng đậm, bầu trời trong suốt như lưu ly, hơn nữa tỏa ra hào quang bảy màu, dường như chỉ cần đưa tay là có thể hái sao, ngôi sao to lớn tỏa ra áp lực làm người ta khó thở.
Tiên Thiên linh khí càng tinh khiết, khắp nơi đều là thiên tài địa bảo, từng đám mây trắng, vô số tiên hạc bay đi cả đàn cả lũ, người ta có cảm giác như đang lạc vào trong tiên cảnh.
Nếu như nói mới vừa gia nhập Linh giới đã làm Nhiếp Vân có cảm giác mới mẻ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tới nơi này càng như vậy, quả thực chính là thiên đường nhân gian, vượt qua bất cứ tịnh thổ nào trong Linh giới!
Khó trách người thập đại gia tộc nhân tài xuất hiện lớp lớp, chỉ riêng hoàn cảnh tu luyện như thế, thế lực khác trong Linh giới không thể sánh bằng.