- Hắn... Hắn là Ngũ Trảo Long Hoàng? Cứu ngươi thụ trọng? Chẳng lẽ ngươi không phải tùy tùng của hắn?
Tiêu Nhiên cảm thấy nghi hoặc.
Ngũ Trảo Long Hoàng vì cứu hắn, đây không phải là việc tùy tùng nên làm vì chủ nhân hay sao? Chẳng lẽ vừa rồi nghĩ sai rồi, chẳng lẽ một người một rồng này không phải quan hệ chính phụ? Mà... Long Hoàng là yêu sủng của hắn? Con em ngươi ah, nếu thật như thế, việc này truyền khắp Linh giới sẽ làm cả Linh giới sôi trào!
Thu Ngũ Trảo Long Hoàng làm yêu sủng, đây là chuyện nghịch thiên nhất.
Tuy hắn còn chưa giải trừ nghi hoặc, tiểu Long xưng hô với Nhiếp Vân làm trái tim của hắn co rút lần nữa, thiếu chút nữa hắn thở không ra hơi.
- Ba ba, ta không sao...
Tiểu Long thấy đã giải trừ nguy hiểm liền thở ra một hơi, trong mắt của nó mang theo mệt mỏi.
- Ba ba...
Tiêu Nhiên sụp đổ.
Cùng hung ác hơn cả yêu sủng, trực tiếp nuôi Ngũ Trảo Long Hoàng như con mình... Khốn kiếp, đây là người sao?
Tiêu Nhiên cảm giác thế giới quan của mình sụp đổ, hắn há to miệng muốn nói cả buổi nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Trước kia hắn giao hảo với Nhiếp Vân là vì hắn cảm thấy cầu hiền nhược khát, cũng hạ tư thái xuống, mà bây giờ... Muội ah, căn bản không phải chính mình hạ tư thái, mà là người ta giảm tư thái!
Người ta chính là nhân vật quát tháo thế giới thượng cổ, trừ Tu La Vương ra, Ngũ Trảo Long Hoàng đương xưng là đệ nhất cao thủ, hiện tại bị người ta nuôi như con.
Hơn nữa còn khăng khăng một mực như thế...
- Nhiếp huynh, không cần lo lắng, hắn... Có lẽ Long Hoàng tiền bối không có việc gì!
Đối phương dám nhận Long Hoàng tung hoành lục đạo thành con mình, hắn không dám ah, chỉ có thể xưng hô tiền bối, ngay cả xưng hô Nhiếp Vân thành huynh đệ cũng biến thành Nhiếp huynh.
- Không có việc gì? Nó bị thương nặng như vậy...
Nhiếp Vân sững sờ.
Mộc sinh chi khí cũng không có hiệu quả, trọng thương như thế mà không có việc gì?
- Tuy ngươi là... Phụ thân Long Hoàng tiền bối...
Nói đến hai chữ “Phụ thân” này, sắc mặt Tiêu Nhiên đỏ rực, vụng trộm nhìn sang Long Hoàng, phát hiện hắn không có tức giận ngược lại còn mang theo tươi cười, lúc này mới thở ra một hơi, nói tiếp:
- Xem ra ngươi không biết nhiều về Ngũ Trảo Kim Long có huyết thống thượng cổ dị chủng, loại huyết thống này có năng lực bất tử bất diệt, cho dù muốn chết cũng rất khó khăn.
Nói đến đây Tiêu Nhiên nghĩ đến một việc và hỏi:
- Thiên phú đặc thù bày danh top mười, ngươi nên biết a!
- Thiên phú đặc thù bài danh top mười ta chỉ biết thứ ba là thiên đạo sư, thứ bảy thiên cơ sư, thứ tám linh hồn sư, thứ chín nguyên khí sư và thứ mười võ đạo sư...
Nhiếp Vân nói.
- Ngươi biết là được rồi, kỳ thật Ngũ Trảo Long Hoàng có được huyết thống bài danh thứ năm bất tử bất diệt sư!
Tiêu Nhiên nói.
- Bất tử bất diệt sư? Bài danh thứ năm?
Nhiếp Vân sững sờ.
- Không sai, kỳ thật thiên phú đặc thù này nghiêm khắc mà nói chia ra làm hai, một là bất tử, đối ứng là huyết thống Hoàng Vương, được xưng Bất Tử chi hoàng, có thể dục hỏa trùng sinh!
- Bất diệt đối ứng chính là Ngũ Trảo Long Hoàng, đừng nói thân thể, cho dù linh hồn bị tiêu diệt vẫn có thể một lần nữa hội tụ thành trứng, phá trứng trọng sinh!
Tiêu Nhiên dừng một chút sau đó lại nói thêm.
- Phá trứng trọng sinh?
Nhiếp Vân lúc này mới yên tâm lại.
Cũng đúng, lúc trước Ngũ Trảo Long Hoàng và Tu La Vương đại chiến hình thần câu diệt, cuối cùng không phải vẫn phục sinh? Nói như vậy tiểu Long không có chuyện gì.
- Ba ba, yên tâm đi, hắn nói đúng, tiểu Long không có việc gì, tiểu Long buồn ngủ, tỉnh ngủ là tốt rồi, hơn nữa tiểu Long cảm giác, một khi tỉnh ngủ nhất định có thể đạt tới cảnh giới Kim Tiên, ngươi không nên lo lắng cho tiểu Long...
Tiểu Long tươi cười sau đó nhắm mắt lâm vào ngủ say.
- Ha ha, sẽ không chậm hơn ta, nếu ngươi ngủ say thì quay về đi!
Xác định tiểu Long thật không có chuyện gì, Nhiếp Vân lúc này mới thả lỏng toàn thân, sau đó thu nó vào trong tinh cung, lúc này nghi hoặc hỏi Tiêu Nhiên.
- Bài danh đệ ngũ là bất tử bất diệt sư, như vậy mấy cái khác là cái gì? Có thể cáo tri một hai?
Hắn vẫn không rõ về thiên phú bài danh top mười, hiện tại Tiêu Nhiên có thể dễ dàng nói ra bài danh thứ năm, có lẽ hắn cũng biết rõ ràng mấy cái khác.
- Xếp hạng thứ ba là thiên đạo sư...
Nói tới thiên đạo sư, Tiêu Nhiên nhớ tới trước kia Nhiếp Vân hỏi Đạm Thai Lăng Nguyệt, ánh mắt cổ quái nhìn hắn, hắn thầm nghĩ trong lòng, gia hỏa này có thể thu Long Hoàng làm nhi tử, sẽ không thu thiên đạo sư làm bạn gái chứ... Hình như Đạm Thai Lăng Nguyệt có một người trong lòng, vì thế huyên náo động tĩnh rất lớn..
Đây là chuyện của đại nhân vật, không liên quan gì tới ta, Tiêu Nhiên lắc đầu nói tiếp:
- Thứ tư là luân hồi sư, thứ năm là bất tử bất diệt sư, thứ sáu thiên quân sư, thứ bảy thiên cơ sư, về phần thứ nhất, thứ hai thì ta không biết.
- Luân hồi sư? Thiên quân sư?
- Thiên địa lục đạo chỉ có một vị luân hồi sư, chính là người mạnh nhất Phật giới Thích Già Phật, về phần thiên quân sư, hắn là người mạnh nhất của Nho giới, Khổng KhâuThánh Nhân!
- Nho môn chú ý thiên địa quân thân sư, thiên quân sư, khống chế quy củ, lễ nghi của lục đạo, không phải chuyện đùa!
Thấy hắn có chút không hiểu, Tiêu Nhiên tiếp tục giải thích
- Về phần thiên cơ sư, tên như ý nghĩa, thôi diễn thiên cơ, họa phúc, thông hiểu chu thiên, có được thiên phú này là.. Lão gia chủ Đạm Thai gia tộc, chính là gia gia của Lăng Nguyệt muội... Đại nhân!
Mấy câu này đã giải thích về thiên phú bài danh top mười.
Vốn muốn tiếp tục xưng hô là Lăng Nguyệt muội muội, nhớ tới đối phương có quan hệ với nàng, hắn thay đổi biế thành đại nhân.
- Thứ nhất, thứ hai không biết, thứ ba thiên đạo sư, thứ tư luân hồi sư, thứ năm bất tử bất diệt sư, thứ sáu thiên quân sư, thứ bảy thiên cơ sư, thứ tám linh hồn sư, thứ chín nguyên khí sư, thứ mười võ đạo sư...
Sau khi chảy vuốt thiên phú top mười một lần, Nhiếp Vân thở ra một hơi.
Từ phàm giới hắn đã biết được thiên phú bài danh top mười, cho tới bây giờ mới biết nhiều hơn một chút.
- Đúng rồi, Nhiếp huynh, ngươi còn chưa nói vì sao thực lực của ngươi tấn cấp nhanh như thế?
Thấy Nhiếp Vân không hỏi tiếp, Tiêu Nhiên thở ra một hơi, hắn nói sang chuyện khác.
- Thực lực của ta? Chuyện này nói rất dài dòng, ta thấy chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi một chút, vừa uống rượu vừa nói.
- Ta còn có hầu tâm tửu, chúng ta cạn chén đi!
Nhiếp Vân tươi cười.