Dã Vô Tu La phản ứng cũng nhanh, biết rõ đối phương không thể dùng công kích vật lý đánh chết, lúc này hiểu ra, bàn tay đẩy về phía trước hình thành chưởng ấn hư ảo đánh vào người Nhiếp Vân.
Tu La là chủng tộc chiến đấu trời sinh, cho dù chỉ tiện tay thi triển công kích nhưng vẫn mang theo áo nghĩa vũ kỹ và lực lượng Thánh Tiên, chỉ cần đánh trúng, mặc dù là cường giả Kim Tiên cảnh đỉnh phong cũng bị tiêu diệt linh hồn, thân tử đạo tiêu.
- Đi nhanh lên!
Nhìn tốc độ bàn tay hư ảo phía sau, Nhiếp Vân biết rõ không có khả năng né tránh, hắn vẫn dựa theo phương hướng chỉ dẫn tiến nhanh về phía trước.
Lúc này cách nơi tiểu Long nói không xa, một khi trốn tránh hoặc là phản kích sẽ bị đối phương bắt lấy thời gian chậm trễ của hắn, còn muốn đào thoát quá khó khăn.
Oanh!
Bàn tay đánh vào người Nhiếp Vân.
Lảo đảo trên không trung, sắc mặt Nhiếp Vân tái nhợt, hắn vẫn không tử vong và tiếp tục bay về phía trước.
Tuyệt chiêu công kích linh hồn của đối phương quá cường đại, nếu không phải hắn có được thiên phú phòng ngự sư, thiên phú bất động sư, Kim Cương Lưu Ly Thể tu luyện tới Phù Đồ Kim Thân, chỉ sợ hắn đã bị đánh chết ngay vừa rồi.
Cho dù như thế linh hồn của hắn cũng chỉ có thể thừa nhận một kích là cực hạn, nếu như đối phương lại tấn công, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Ta xem ngươi có thể thừa nhận mấy chưởng?
Thấy thủ đoạn công kích không hêệu quả, Dã Vô Tu La cười lạnh, hắn lại đánh thêm một chưởng.
Ầm ầm!
Chưởng ấn hư ảo đánh tới, nó mang theo lực lượng hủy diệt linh hồn đánh thẳng về phía Nhiếp Vân.
- Thiếu chút nữa... Chính là rừng đá phía trước...
Sau khi nhìn thấy chưởng ấn, nội tâm Nhiếp Vân lo lắng như thiêu đốt, tiểu Long nói nơi đó chính là rừng đá trước mặt, nơi đó nằm sâu trong rừng đá nhưng chỉ cần đi vào rừng đá là có thể quấy nhiễu ánh mắt đối phương, còn muốn đánh chết hắn sẽ khó hơn trước.
Vèo!
Dưới tình thế cấp bách, tốc độ đột phá cực hạn, Nhiếp Vân bí mật mang theo xu thế phong lôi nhảy vào trong rừng đá.
Ầm ầm!
Chưởng ấn hư ảo bị rừng đá ngăn cản phát ra tiếng nổ rất mạnh, mặt đất rạn nứt, đá vụn bắn tung tóe.
Chưởng ấn không thể làm gì Nhiếp Vân.
- Hô!
Tránh thoát một kiếp!
Hiện tại nên đi tìm nơi kia!
Thấy chưởng ấn hư ảo biến mất, Nhiếp Vân lau lau mồ hôi lạnh trên trán, toàn thân hắn rét run.
Chỉ kém một tia, nếu như chưởng ấn đánh thẳng vào người của hắn, lần này hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
- Cho rằng trốn vào nơi này thì ta không có biện pháp giết ngươi? Ngươi cũng quá coi thường Dã Vô Tu La ta!
Dã Vô Tu La đánh hụt một chưởng, sắc mặt càng dữ tợn, đột nhiên giơ hai tay lên, dường như trong thiên địa mang theo nguyên khí vô tận, sau lưng có cánh cửa to lớn mở ra, bàn tay đánh thẳng xuống đất.
Ầm ầm!
Lực lượng hủy diệt quét qua, lực lượng công kích sánh ngang Thánh Tiên đỉnh phong nện thẳng vào mặt đất, không thể ngăn cản, rừng đá nguy nga bị đánh thành bụi phấn, phong bạo quét qua thổi tan bột mịn.
Bốn phía phiêu tán.
Nham thạch bị chấn vỡ, Nhiếp Vân không còn nơi ẩn thân, hắn lộ ra trước mặt đối phương.
- Lần này ta xem ngươi có thể trốn đi nơi nào!
Một chiêu hủy diệt rừng đá, Dã Vô Tu La tươi cười dữ tợn, bàn tay áp xuống.
Chướng ẩn hư ảo ngăn cản tất cả đường lui của Nhiếp Vân.
- Xem ra chỉ có thể tiến vào trong tinh cung...
Nhìn tháy cảnh tượng này, Nhiếp Vân biết rõ không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể bạo lộ tinh cung hoặc là chui xuống dưới đất, thân thể đang muốn có động tác, đột nhiên nghe được lời nói mang theo ngạc nhiên vang lên.
- Nhiếp Vân huynh đệ, không nghĩ tới ngươi cũng ở nơi đây, đã lâu không gặp!
Hô!
Lời nói vang lên sau đó một đạo chuồng phong quét qua, chưởng ấn hư ảo biến mất không thấy gì nữa, giống như nó chưa từng tồn tại trong thiên địa.
- Ngươi là người nào, dám ngăn cản Tu La giết người?
Dã Vô Tu La sững sờ, lúc này nhìn thấy bóng người xuất hiện liền quát lớn.
Chưởng ấn của hắn đánh tới nhưng chưa tới gần bị cuồng phong thổi bay, Dã Vô Tu La còn chưa kịp phản ứng đã bị thanh kiếm đâm xuyên tim, toàn thân hắn đọng trên thân kiếm không nhúc nhích, hô hấp đoạn tuyệt.
- Nhiếp Vân, ngươi không sao chớ!
Giống như tiện tay chém giết con sâu cái kiến nên không thèm quan tâm, người đến tươi cười nhìn Nhiếp Vân.
- Tiêu huynh, tại sao ngươi ở đây?
Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lên, hắn mừng rỡ như điên.
Người tới không phải ai khác, chính là Tiêu Nhiên gặp được lúc ở Cửu Dương Sơn!
Lúc trước hắn biết rõ thực lực của Tiêu Nhiên vượt qua Kim Tiên cảnh nhưng không ngờ cường đại như vậy, chỉ dùng một kiếm dễ dàng chém giết một tên Tu La Thánh Tiên cảnh, đây là thực lực gì?
Vương Tiên? Tiên Quân?
Đương nhiên mặc kệ thực lực gì, hắn dã an toàn.
- Ta phụng lệnh gia tộc tới nơi này tìm kiếm di thể của Hắc Long Thánh Tôn tiền bối, thực lực ngươi...
Tiêu Nhiên giới thiệu một chút, lúc này nhìn rõ thực lực của Nhiếp Vân liền mở to mắt đầy ngạc nhiên.
Hắn thân là siêu cấp thiên tài Tiêu tộc trong thập đại gia tộc, hắn gặp không ít cường giả và nhìn thấy vô số thiên tài, hắn chưa từng gặp qa người nào biến thái như thế, gặp hắn lần trước tới bây giờ qua bao lâu? Hai tháng, ba tháng? Thực lực của hắn lại tăng trưởng nhiều như thế!
Nhất là thân th ẩn ẩn phát ra lực lượng có thể thấy rõ, cho dù là cường giả Kim Tiên đỉnh phong đứng trước mặt hắn chỉ sợ còn không thể ngăn cản một quyền của hắn.
So sánh với hắn vừa rồi, chính mình gọi là siêu cấp thiên tài chẳng khác gì những kẻ tài trí bình thường cả.
- Tiêu huynh, ngươi kiến thức rộng rãi, nhìn xem có thể trị liệu cho nó hay không...
Hắn không có thời gian nói chuyện tào lao, Nhiếp Vân vẫn lo lắng thương thế của tiểu Long, tinh thần hơi động và thả tiểu Long ra ngoài.
- Ngũ Trảo Kim Long?
Tiêu Nhiên đã giật mình, sắc mặt trở nên cổ quái.
Ngũ Trảo Long Hoàng, đây chính là nhân vật tuyệt thế trong thiên địa lục đạo, đã từng đánh Hoàng Vương không dám thở mạnh, không phải đã chết sao? Tại sao hắn lại xuất hiện tại nơi này? Hơn nữa nhìn bộ dạng lo lắng của Nhiếp Vân như vậy, chẳng lẽ quan hệ rất sâu?
Nhiếp Vân cũng quá biết làm người ta sợ hãi.
Nhìn bộ dạng lo lắng của hắn không khác gì lo lắng cho tính mạng của mình, hẳn là tùy tùng của Long Hoàng, đời này trở thành tùy tùng của nhân vật tuyệt thế cũng là vinh hạnh cả đời.
- Tiểu Long bởi vì cứu ta nên bị thương nặng, mộc sinh chi khí của ta không có tác dụng với nó, ngươi xem có biện pháp nào trị liệu cho nó hay không?
Không biết nội tâm của Tiêu Nhiên nghĩ cái gì, Nhiếp Vân vội vàng nói rõ tình huống.