Vô Song

Quyển 5 - Chương 130




Lúc Kiều Tiên tới cửa, Phượng Tiêu đang vẽ tranh.

Chuyên tâm dồn chí, khóe miệng nở một nụ cười, nhìn qua hứng thú không tệ.

Cho dù có không tình nguyện như thế nào đi nữa, Kiều Tiên cũng hành lễ trước.

“Tả Nguyệt Vệ Kiều Tiên, bái kiến Nhị phủ chủ.”

Phượng Tiêu cũng không ngẩng đầu, bút vẽ không dừng, từ góc độ của Kiều Tiên không thấy rõ đối phương đang vẽ cái gì, nhưng nụ cười của Phượng Tiêu thông qua đầu ngọn bút truyền tất cả vào trang giấy trên thư án như ánh mặt trời ấm áp, người ngọc chấp bút, cho dù Kiều Tiên không thích Phượng Tiêu cũng không thể không thừa nhận tình cảnh như vậy rất động lòng người.

Nhưng ở trong mắt Kiều Tieên, tất cả tuyệt vời cũng đã hoàn toàn bị diệt khi Phượng Nhị mở miệng.

“Xem ra, Thôi Bất Khứ còn không chịu tự mình tới.”

Kiều Tiên nói: “Ti chức phụng lệnh Tôn sứ tới lấy đồ sớm nên đưa cho Tả Nguyệt cục, xin Nhị phủ chủ đã đánh cuộc thì phải chịu thua.”

Phượng Tiêu làm như không nhìn thấy vẻ mặt lạnh của nàng, vẫn cười tủm tỉm nói: “Đây là ta cùng Thôi Bất Khứ đánh cuộc, nếu hắn muốn phần danh sách kia thì bảo chính hắn tới lấy, trừ hắn ra thì bất kỳ ai khác, ta đều là không nhận. Còn nữa,”

Dừng lại chốc lát, Phượng Tiêu để bút xuống, lướt qua bức tranh khó khăn lắm mới hoàn thành rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiều Tiên.

“Thôi Bất Khứ ngồi ngang hàng cùng ta, đó là bởi vì hắn có tư cách này, ngươi luôn mồm tự xưng là ti chức nhưng cách nói lại không có nửa điểm giống kẻ làm thuộc hạ, Thôi Bất Khứ đưa ngươi ra cửa, chẳng lẽ trông cậy vào thái độ như thế của ngươi có thể phân ưu giải nạn vì hắn sao?”

Đón nhận ánh mắt khiếp sợ của Kiều Tiên, Phượng Tiêu lộ ra một nụ cười hơi có vẻ ác ý.

“Mặc dù hiểu cách dịch dung đổi giọng, cũng tinh thông y thuật, nhưng ở trong Giải Kiếm phủ thì người như ngươi cũng không phải là không thể thay thế, nếu ta đưa một người cho Thôi Bất Khứ, ngươi đoán hắn có nhận lấy hay không? Người mới có thể thay thế vị trí của ngươi hay không?”

Trong lòng Kiều Tiên đột nhiên bốc lên một cơn tức giận, nàng muốn nói gì đó nhưng lời đến khóe miệng lại cảm thấy không cần thiết phải tranh cãi, cuối cùng chỉ hóa thành một câu lạnh lùng: “Chỉ sợ làm ngài thất vọng rồi, trong cung vừa phái ra một tên tuỳ tùng, đảm nhiệm chức thị vệ mới của Tôn sứ!”

Phượng Tiêu kinh ngạc nói: “Vậy không phải ngươi hoàn toàn thất sủng sao?”

Kiều Tiên: …

Nhìn bóng lưng Kiều Tiên nổi giận đùng đùng rời đi, Bùi Kinh Chập không nhịn được hỏi: “Lang quân, nếu lần sau Thôi Bất Khứ tự mình đến cửa, chúng ta thật sự phải đưa phần danh sách kia ra ngoài sao?”

Phượng Tiêu nhướng mày: “Nếu hắn chịu thua tới cửa, vì sao không cho?”

Bùi Kinh Chập than phiền: “Nhưng trong đó không thiếu bí mật nhược điểm của quan viên các cấp, Giải Kiếm phủ cũng mất không ít trắc trở mới thu thập đầy đủ hết.”

Làm sao có thể nói cho liền cho được?

Phượng Tiêu cười híp mắt nói: “Ngươi không hiểu Thôi Bất Khứ rồi, hắn chịu đích thân tới vậy nhất định đã chuẩn bị xong cái giá để giao dịch với ta, nếu ngươi thấy việc giao danh sách này ra chỉ bằng một bàn cờ là quá thua thiệt, chẳng lẽ Thôi Bất Khứ không biết sao? Hắn căn bản không trông cậy vào việc ta sẽ dễ dàng cho, sở dĩ không chịu tới cửa cũng là bởi vì hắn cho rằng Tả Nguyệt cục tạm thời không có thứ gì có thể khiến cho ta động tâm.”

Bùi Kinh Chập càng nghe càng hồ đồ: “Vậy ngài hy vọng hắn tới, hay là hy vọng hắn không tới?”

Phượng Tiêu không trả lời vấn đề này, quay lại nói: “Ngươi đi hỏi thăm một chút, Hoàng hậu phái ai cho hắn.”

Đây không phải là bí mật gì, cũng không khó khăn để tra, Bùi Kinh Chập lên tiếng đáp lại rồi rời đi, không lâu lắm liền vòng trở lại.

“Lang quân, là Tả Vệ tướng quân Tư Mã, Quan Sơn Hải, Quan gia ba đời nhập ngũ, Quan Sơn Hải một tay Vấn Nguyệt thương pháp rong ruổi sa trường, hiếm có địch thủ, nếu không ngoài suy đoán, tương lai gã hẳn sẽ thay thế Tả Vệ tướng quân, trông coi kinh thành Tả Vệ, Hoàng hậu ủy nhiệm một người như vậy chi Tả Nguyệt sứ, có thể thấy được sự coi trọng.”

Phượng Tiêu khịt mũi coi thường: “Công phu trên chiến trường là địch vạn người, giỏi xung phong xông trận nhưng không nhất định thích hợp làm hộ vệ, Quan Sơn Hải một đường lên chức, xuôi gió xuôi nước, lại là một người có bản lĩnh thật sự thì nhất định sẽ kiêu ngạo hơn người, đột nhiên bị điều đi Tả Nguyệt cục, trong lòng khó tránh khỏi bất mãn.”

Y dứt lời đứng dậy đi ra ngoài.

Bùi Kinh Chập vội đuổi theo: “Ngài đi đâu thế?”

Phượng Tiêu chắp tay sau lưng, vui vẻ thoải mái: “Đi Tả Nguyệt cục xem náo nhiệt.”

Nói cứ như là sang nhà hàng xóm cách vách vậy ấy, rõ ràng Giải Kiếm phủ không hề gần Tả Nguyệt cục.

Bùi Kinh Chập: “Nhưng vừa rồi ngài còn nói phải đợi Thôi Bất Khứ nhượng bộ.”

Phượng Tiêu nói: “Núi không theo ta thì ta đi theo núi. Hoàng hậu sẽ không bắn tên không trúng đích, nàng phái tên Quan Sơn Hải kia tới có nghĩa là gần đây có chuyện gì đó cần Thôi Bất Khứ ra tay, ta tự mình đến cửa để cho Thôi Bất Khứ nhượng bộ, cũng giống như nhau.”

Bùi Kinh Chập nói thầm trong lòng: Cái này còn gọi là để cho đối phương nhượng bộ gì chứ, rõ ràng mình không nhịn được, chủ động đến cửa khiêu khích không phải sao?

Hắn cùng Thôi Bất Khứ qua lại mấy lần, không biết sao mặc dù Thôi Bất Khứ không biết võ công, nhưng ở trước ánh mắt kia của đối phương, hắn lập tức cảm thấy mình không có nơi ẩn trốn, chỉ sợ chưa làm gì mà đã chột dạ khó hiểu.

“Lang quân, ngài đến gần Thôi Bất Khứ, là bởi vì Tả Nguyệt cục sao?”

Phượng Tiêu hừ cười: “Nếu không có Thôi Bất Khứ, Tả Nguyệt cục là cái gì chứ?”

Bùi Kinh Chập không hiểu: “Hay là Thôi Bất Khứ có chỗ đặc biệt gì?”

Phượng Tiêu phe phẩy cây quạt chậm rãi đi tới trước, lành lạnh nói: “Họ Thôi kia dung mạo không đáng ngạc nhiên, trái tính trái nết, bủn xỉn mang thù, miệng khắc nghiệt, được một tấc lại muốn tiến một thước, tính toán chi li, lòng dạ thâm trầm, một bụng âm mưu quỷ kế, nhiều bệnh còn không tự tiếc, suốt ngày nhảy nhót đoạt công khắp nơi, ở núi Thiên Nam quận Bác Lăng, nếu không có ta thì hắn sớm đã chết một trăm tám mươi lần có thừa rồi, nếu nói đặc biệt, chắc là đặc biệt thích tìm chết đi?”

Bùi Kinh Chập trợn mắt há hốc mồm, hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, nào biết Phượng Tiêu sẽ lập tức nói nhiều như vậy.

Nếu đối phương không đúng tí nào, vì sao Phượng Nhị phủ chủ còn phải không có việc gì mà đi gây sự?

Người ta đã yên lặng, Phượng Nhị lang quân liền nhất quyết tìm người đi nhắc nhở Thôi Bất Khứ, mà lúc Thôi Bất Khứ thật sự phái người tới thì Phượng Nhị lại đổi khẩu vị, nhất quyết bắt Thôi Bất Khứ tự mình tới.

Bùi Kinh Chập quả thực không có cách nào tưởng tượng hai người như vậy làm sao có thể sống yến ổn với nhau lâu thế ở Bác Lăng được.

Một núi không thể chứa hai hổ, theo lý thuyết, hoặc là Phượng Tiêu bị tức chết, hoặc là Thôi Bất Khứ bị đánh chết.

Kết quả chuyện gì cũng không xảy ra.

Bùi Kinh Chập hơi thấy quỷ dị, lại nghĩ mãi không ra.

Nhiều thêm một Quan Sơn Hải, Tả Nguyệt cục quả nhiên rất náo nhiệt.

Mọi người Tả Nguyệt cục, nhất là người có thể ở lại bên cạnh Thôi Bất Khứ, đi theo hắn đã lâu, lấy được tín nhiệm tương đối.

Quan Sơn Hải bỗng nhiên từ trên trời hạ xuống, nhưng không có gì cả, chỉ bằng bốn chữ Hoàng hậu thân chỉ (đích thân chỉ thị) liền đứng sau Trưởng Tôn cùng Tống Lương Thần, áp trên đỉnh đầu mọi người, nhất là Kiều Tiên, tự nhiên ai nấy đều nhìn chằm chằm, lén lút nghị luận.

Trong lòng Kiều Tiên bực bội, không nhịn được đề nghị so tài với Quan Sơn Hải ngay trước mặt mọi người.

Nào ngờ Quan Sơn Hải cũng tự thấy có tài mà không được trọng dụng, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng khó tránh khỏi không phục, liền thống khoái đáp ứng yêu cầu của Kiều Tiên.

Hai người giao thủ trong sân luyện võ của Tả Nguyệt cụ, không ít người nghe tiếng mà đến, gần như vây lấy sân luyện võ nước chảy không lọt, ngay cả Thôi Bất Khứ cũng bị kinh động.

Kiều Tiên giỏi kiếm pháp phiêu dật, Quan Sơn Hải chính là thương pháp đại khai đại hợp, hai người bất kể là từ chiêu số võ công hay là lý lịch, gần như quăng tám sào cũng không tới, nhưng bởi vì Tả Nguyệt cục mà liên hệ với nhau.

Trong lòng hai người đều có khí phách, ra tay không lưu tình, Kiều Tiên cả người bạch y phiêu dật, người múa theo kiếm, gần như là cưỡi gió, chỉ người có ánh mắt không tệ mới có thể phát hiện được mũi chân của nàng thỉnh thoảng chạm mặt đất, cho dù như vậy thì khinh công của Kiều Tiên cũng đã đủ làm người ta kinh diễm.

Kiều Tiên không thèm để ý cái nhìn của bất kì ai cả, nàng chỉ là muốn chứng minh mình có tư cách đi theo Thôi Bất Khứ hơn Quan Sơn Hải thôi.

Theo kiếm khí sắc bén đập vào mặt, ánh mắt Quan Sơn Hải lẫm liệt, cổ tay rung lên, thương hoa trào ra tầng tầng lớp lớp, chặn lại thế công của Kiều Tiên.

Quét, đâm, đạp, gẩy.

Mấy động tác thường thấy trong thương pháp được Quan Sơn Hải vận dụng tự nhiên, thương Vấn Nguyệt ở trong tay gã đã biến thành một binh khí có linh khí, thế như chẻ tre công hướng đến kẻ địch, đầu thương vạch qua không trung để lại ánh sao, không đợi ấn tượng mọi trong đầu người bị xóa đi, lại một vết bạc được vạch ra từ đầu thương, trước sau liên kết, mơ hồ hình thành một bát quái thái cực!

Một nhát thương làm tan mất công kích của Kiều Tiên, một nhát thương khơi lên chân khí ở quanh thân, một nhát thương hóa thủ thành công, ép tới gần đối thủ.

Góc cạnh khuôn mặt màu mật của Quan Sơn Hải hiện lên rõ ràng dưới ánh nắng chói chang, tạo nên khí thế vạn người không địch nổi, tựa như ở trước mặt gã không phải Kiều Tiên mà là thiên quân vạn mã, mà gã một thân một mình dạo chơi trên chiến trường, coi thường cường địch, coi thường bốn phía, coi thường sinh tử.

Sơn hải lật, nhật nguyệt chìm nổi, cỏ cây gãy, xuân thu không rõ.

Tuy ngàn vạn người, duy nhất mà thôi!

Kiều Tiên phát hiện kiếm của mình bị trường thương của đối phương xoắn lại, ước chừng chỉ trong một cái chớp mắt, ánh thương sáng lóa mắt đã gần ngay trước mắt, đâm tới giữa trán!

Sát khí lẫm liệt, giữa chân mày đau nhức!

Kiều Tiên cả kinh thất sắc, không thể không rút về sau lưng, nhưng kiếm của nàng bị xoắn chặt không thể rút đi, cho dù buông tay thì sát khí kia cũng đi theo bức bách, làm người ta muốn tránh cũng không được, trốn không có thể trốn!

Gần như là đồng thời, hai luồng gió táp từ phương hướng khác nhau bay vút tới, một trái một phải đánh về phía hai vai Quan Sơn Hải.

Quan Sơn Hải bật người nhảy lên tránh thoát, vững vàng rơi xuống đất, trở tay thu thương về.

Kiều Tiên chưa tỉnh hồn, lại cũng không có mặt mũi nhìn Thôi Bất Khứ, quỳ một chân thứ tội nói: “Thuộc hạ học nghệ không tinh, mong Tôn sứ thứ tội!”

Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, đối với người một nhà thì nên biết điểm dừng, phải có chừng mực.”

Câu trước là nói với Kiều Tiên, câu sau thì lại để cảnh cáo Quan Sơn Hải.

Quan Sơn Hải mím môi, chắp tay nói: “Thuộc hạ biết sai.”

Thôi Bất Khứ lại chuyển hướng sang phía hai người từ bên ngoài đi tới.

“Là ngọn gió nào đưa Phượng Nhị phủ chủ tới vậy?”

Hai viên đá vừa rồi, một viên đến từ Trưởng Tôn Bồ Đề, một viên từ Phượng Tiêu.

Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói: “Từ sau khi li biệt ở núi Thiên Nam, Thôi lang quân liền đóng cửa không gặp, nhưng ta lại nhớ nhung vô cùng, không tới xem một chút thì có phải là đã làm phụ lòng cuộc sống đồng cam cộng khổ sống chết có nhau của chúng ta lúc ấy rồi không?”

Thôi Bất Khứ giễu cợt: “Ta còn tưởng rằng Phượng Nhị phủ chủ rốt cuộc nhớ tới khoản tiền mình thua cuộc kia, lương tâm phát giác nên tới trả nợ chứ.”

Gió thu thổi cuốn vạt áo bào lên thật cao.

Kiều Tiên đứng ở trong sân luyện võ, nhìn hai người đứng đối nhau phía xa.

Tả Nguyệt cục là nơi nào chứ, Phượng Tiêu sao có thể tùy tiện đi vào, cho dù lấy võ công của y thì không ai ngăn được, nhưng Tả Nguyệt Vệ giữ cửa ít nhất cũng sẽ liều chết ngăn cản, chạy tới bẩm báo.

Nhưng chuyện gì cũng không xảy ra, đối phương thuận thuận lợi lợi không trở ngại đi tới sân luyện võ.

Đây nhất định là bởi vì Thôi Bất Khứ trước đó từng dặn dò, chỉ cần là Phượng Tiêu đích thân đến thì không cần cản lại.

Mới đầu rõ ràng là đối thủ không chết không thôi, bắt đầu từ khi nào mà chủ nhân của Giải Kiếm phủ có thể vào Tả Nguyệt cục như nơi không người?

Không biết Phượng Tiêu có phải cũng nghĩ tới chuyện Kiều Tiên đang suy nghĩ hay không, nụ cười khóe môi càng sâu hơn một ít.

Thôi Bất Khứ phất tay một cái, để cho mọi người tản đi, hắn thì dẫn Phượng Tiêu đi về phía lương đình trên hồ.

“Phượng Nhị phủ chủ đại giá đến chơi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Rảnh quá hóa rồ, đến xem náo nhiệt chứ sao. Rỗi Bùi Kinh Chập oán thầm.

Phượng Tiêu nói: “Tới đưa danh sách cho ngươi nha.”

Thôi Bất Khứ bỗng dưng dừng bước chân, nhíu mày: “Từ lúc nào mà ngươi lại hào phóng như vậy rồi?”

Phượng Tiêu thở dài: “Ta biết phần danh sách kia đối với ngươi rất quan trọng, ngươi muốn mượn nó để bắt được mật thám của Vân Hải Thập Tam Lâu trong triều đình, nhưng thứ đồ quan trọng như vậy, sao ta có thể dễ dàng cho đi được, vốn muốn đợi ngươi tự đến cửa, nhưng ngươi lại chậm chạp không chịu tới, không phải là ta phải đích thân tới sao? Nếu ngươi hoài nghi tấm lòng chân thành của ta, vậy ta đi đây.”

Dứt lời y xoay người rời đi, Thôi Bất Khứ theo bản năng đưa tay ra bắt lấy ống tay áo y.

Một giây sau, Thôi Bất Khứ phát hiện động tác này đã để lộ tâm trạng vội vàng của mình, liền lập tức buông tay.

Nhưng đã muộn, Phượng Tiêu lộ ra nụ cười như ý.

“Nếu ngươi nghĩ như vậy, vậy chúng ta là không phải nên ngồi xuống nói chuyện thật tốt một chút sao?”

Đối mặt với người này, thật là một giây cũng không thể buông lỏng, Thôi Bất Khứ chậm rãi thở phào.

“Ngươi muốn cái gì?”

Phượng Tiêu đưa tay ra chạm đến gò má của hắn, lúc Thôi Bất Khứ đang muốn tránh, tay đối phương đã xuyên qua bên tai tóc mai, dời tới búi tóc, rút trâm ngọc của Thôi Bất Khứ ra.

Y quơ quơ trâm ngọc trước mặt Thôi Bất Khứ.

“Vì không để cho ngươi quỵt nợ, không thể làm gì khác hơn là lấy cây trâm ngọc này làm tín vật.”

Phượng Tiêu còn nhớ hôm đó lúc từ sơn động đi ra, hình dáng đối phương tóc tai bù xù, màu môi trắng bệch, trời sinh đoạn tuyệt lẫm liệt, giống như cây tùng cô độc ở vách đá quanh co.

Lúc này hiển nhiên búi tóc của Thôi Bất Khứ còn dùng thứ khác để cố định, rút cây trâm ngọc này ra cũng không thể nhìn thấy tóc hắn rơi xuống, Phượng Tiêu có chút tiếc nuối.

“Sợ rằng,” Thôi Bất Khứ mặt không cảm giác, chậm rãi nói, “Đồ mà Phượng phủ chủ muốn quá khó khăn, ta không cho ra được.”

Phượng Tiêu cao thâm khó lường: “Ta còn chưa nói, làm sao ngươi biết không cho ra được?”

Tầm mắt của Thôi Bất Khứ dừng lại chốc lát ở trâm ngọc trên tay y, mím môi không nói.

Rõ ràng phải cầu cạnh, nhưng ngay cả mấy câu mềm mỏng cũng không chịu nói. Phượng Tiêu thầm nói, đùa nghịch trâm ngọc trong tay, từng tấc từng tấc giống như đang nghịch bàn tay rõ khớp xương của người kia.

“Ta muốn ngươi.”

Trong ánh mắt kinh dị của đối phương, Phượng Tiêu không nhanh không chậm bổ sung nửa câu sau, “cho một cái ân huệ. Một phần danh sách, đổi một cái thiên đại ân huệ. Nhớ lấy, Thôi Bất Khứ, đây là ngươi thiếu ta.”

Bắt đầu từ Lục Công thành, hai ta cũng đã dây dưa không rõ, không phải là địch không phải là bạn, đã được định trước nửa đời rồi.