Vô Song

Quyển 5 - Chương 129




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng Lạc Bình công chúa có oán.

Biểu lộ ra oán hận của mình, rước lấy mối họa phiền toái thì phải có năng lực giải quyết phiền toái đó, mặc dù Dương Lệ Hoa là Lạc Bình công chúa, là thiên chi kiều nữ, nhưng khi đối mặt với người thật sự có thể chi phối quyền lực của nàng thì lại có vẻ mềm yếu đơn bạc, cho nên nàng ở trước mặt Đế Hậu, chưa bao giờ biểu lộ loại oán hận này ra, chỉ có thể chôn sâu vào đáy lòng.

Nhưng vào giờ phút này, nàng đang nhìn mẫu thân mình, tim đập rộn lên, dưới sự khẩn trương quá độ, ngay cả lỗ tai cũng đập thình thịch giống như có người gõ trống trận ở bên cạnh, một tiếng tiếp một tiếng, nắm lấy tim nàng thật chặt vậy.

Trong một cái chớp mắt như vậy, Lạc Bình công chúa thiếu chút nữa cho là Hoàng hậu nhìn thấu tất cả sự cẩn thận của nàng rồi.

Nơm nớp lo sợ, tâm tình run rẩy, nàng bỗng nhiên ý thức được nữ nhân trước mặt này không chỉ là mẫu thân mình, mà còn là Hoàng hậu đế quốc, lại là một vị nữ nhân quả quyết sát phạt không kém với cha mình.

“Mẫu thân.” Giọng nói của Lạc Bình công chúa mềm nhũn, đắn đo từng chữ, “Ta biết Thôi tiên sinh xưa nay luôn được ngài coi trọng, nếu không hắn cũng không có khả năng tuổi còn trẻ mà đã nắm quyền Tả Nguyệt cục.”

Độc Cô hoàng hậu vỗ vỗ tay của nàng, cười nói: “Ngươi nghĩ ngược rồi, hắn cũng không phải được ta tín nhiệm mới nắm quyền Tả Nguyệt cục, hắn có thể có được những thứ này, là bởi vì hắn có năng lực này.”

“Vâng!” Lạc Bình công chúa không nóng nảy có lý do, không khỏi cất cao giọng, “Nhưng thân thể hắn không tốt, mẫu thân, Nga Anh là cháu gái ngoại của ngài, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm để nàng mới vừa lập gia đình liền thủ tiết sao?”

Sắc mặt Độc Cô hoàng hậu không thay đổi: “Thôi Bất Khứ đúng là bẩm sinh có tật, nhưng cũng không phải là không có thuốc nào cứu được, cũng không lo về tính mạng, ngươi quá lo lắng rồi. Nga Anh ngây thơ mơ mộng, còn có thân phận khác thường, ta biết hai người các ngươi chỉ muốn sống tốt qua ngày, thế nhưng có một vài tiểu nhân nhảy nhót khắp nơi cũng sẽ không vì vậy mà dễ dàng bỏ qua cho các ngươi. Có Thôi Bất Khứ, ta cũng có thể yên tâm được mấy phần.”

Sắc mặt Lạc Bình công chúa trắng bệch.

Nàng vốn tưởng rằng Độc Cô hoàng hậu chỉ là lên tiếng dò xét, nhưng nghe lời này thì thật sự muốn gả Vũ Văn Nga Anh cho Thôi Bất Khứ sao?

Độc Cô hoàng hậu nhìn nàng giống như đang đợi nàng trả lời, càng giống như là muốn lấy được câu trả lời từ trên mặt nàng.

Lạc Bình công chúa Dương Lệ Hoa chưa bao giờ giống như bây giờ, rõ ràng ý thức được giữa hai mẹ con cho dù dùng bao nhiêu ôn tình cũng không che giấu được ranh giới do quyền lực vạch ra.

“Ta chỉ có một đứa con gái!” Nước mắt từ trên mặt lăn xuống, vô hạn ủy khuất xông lên đầu, nàng trong nháy mắt khóc không thành tiếng. “Mẫu thân, van xin ngài. Ta bảo đảm Nga Anh nhất định an phận, ta sẽ coi chừng nàng, tuyệt đối không để cho nàng bị tiểu nhân lợi dụng!”

Độc Cô hoàng hậu không ôn nhu trấn an nàng như thường ngày, cũng không lập tức cho nàng một sự bảo đảm an tâm, điều này làm cho trong lòng Lạc Bình công chúa không ngừng chìm xuống.

“Lệ Hoa, ngươi phải nhớ, ngươi họ Dương, không phải họ Vũ Văn, mặc dù Nga Anh họ Vũ Văn nhưng Vũ Văn gia cũng không thể cho nàng bất kỳ che chở gì cả.” Nàng nghe Hoàng hậu nói như vậy.

“Vâng.” Công chúa nằm sấp người xuống thật sâu, bày tỏ nghe hiểu ý mẫu thân.

Hoàng hậu rốt cuộc đưa tay ra đỡ nàng dậy, nhưng lời nói ra lại khiến công chúa không thể cao hứng nổi.

“Thôi Bất Khứ ngoại trừ thân thể nhiều bệnh thì mọi thứ đều tốt, nếu đợi hắn chữa trị tốt rồi thì sẽ không khác người thường, nhưng ngươi vẫn phản đối hôn sự này như vậy sao?”

Trong lòng Lạc Bình công chúa run lên, nàng cắn chặt hàm răng, chống đỡ với ánh mắt ôn hòa nhưng vô cùng áp lực kia.

Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, mẫu thân quyết định chuyện gì, nàng tuyệt đối không có khả năng phản kháng.

“…Vâng.”

Trăm lần nghĩ ngợi, vô số suy nghĩ lướt qua như phi ảnh, dùng dũng khí nửa đời mới có thể khạc ra chữ này.

“Thôi, Nga Anh bây giờ cũng còn nhỏ, trước gác lại chuyện này không đề cập tới, nhìn ngươi gấp gáp kìa, mau lau nước mắt rồi xuất cung đi.” Giọng nói của Độc Cô rất nhu hòa, dường như không hề tức giận với con gái.

Nhưng căn bản là nàng cũng không cho một câu trả lời khẳng định.

Điều này nói rõ tâm tư muốn kết hợp Thôi Bất Khứ với Vũ Văn Nga Anh của Độc Cô hoàng hậu còn chưa ngừng.

Lạc Bình công chúa vô tri vô giác đứng dậy, dưới sự dẫn đường của cung nhân mà như đạp mây rời cung, ngay cả bóng lưng cũng như thất hồn lạc phách.

Độc Cô hoàng hậu khe khẽ thở dài: “Đi ra đi, Thôi tiên sinh.”

Có một người đi ra từ sau bức tường, mặt lộ vẻ bệnh tật, bước chân nhẹ chậm.

“Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, Lệ Hoa tính tình nhu nhược, không giống người có thể thao túng Vân Hải Thập Tam Lâu.” Hoàng hậu nói, “Vừa rồi ta lên tiếng dò xét như ngươi bảo, nếu trong lòng nàng có quỷ thì hẳn nên tương kế tựu kế, mà không phải là tận lực phản đối.”

Thôi Bất Khứ gật đầu một cái: “Đại công chúa đúng là không giống, nhưng mà xin ngài tạm thời đừng làm sáng tỏ việc này, sau khi chờ công chúa trở về, nhất định sẽ nói việc này cho người thân cận, nếu bên người nàng còn có tiểu nhân, đến lúc đó tự nhiên sẽ nghĩ cách ứng đối. Sau việc núi Thiên Nam, địch nhân sẽ tạm thời ngừng công kích, không thể tìm ra. Đã như vậy, chúng ta bất động để chờ bọn chúng động.”

Độc Cô hoàng hậu cười khổ: “Chưa từng nghĩ tới có một ngày ta còn phải dùng thủ đoạn đối phó với người ngoài để đối phó với con gái mình, sớm biết như vậy, ban đầu không nên để cho nàng tiến cung.”

Sắc mặt Thôi Bất Khứ nhàn nhạt, không tiếp lời.

Những lời này của Hoàng hậu cũng không cần bất kỳ ai đáp lại, huống chi ban đầu nếu như không có Hoàng hậu tiền triều là Lạc Bình công chúa, Dương Kiên còn chưa chắc có thể dùng thân phận ngoại thích cầm quyền để lên ngôi, nếu thời gian trở lại, chỉ sợ bọn họ vẫn sẽ đưa con gái vào cung.

Hai giờ sau, Thôi Bất Khứ mang dược liệu trân quý mà Độc Cô hoàng hậu ban thưởng ra khỏi cung, Kiều Tiên đã sớm ở cửa cung chờ đến không nhịn được, vừa nhìn thấy khuôn mặt xa lạ đi theo sau lưng hắn liền ngây ngẩn.

Tướng lĩnh trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con chủ động chắp tay: “Tại hạ Quan Sơn Hải, Tả Vệ tướng quân Tư Mã, bệ hạ nghe nói Thôi tiên sinh gặp nạn ở núi Thiên Nam, lo lắng Tả Nguyệt cục không đủ người, đặc lệnh ta theo hầu bên người.”

Từ trước đến giờ việc theo hầu bên người là chức trách của Kiều Tiên, nàng không nghĩ tới Thôi Bất Khứ vào cung một chuyến, bên người lại nhiều thêm một kẻ cạnh tranh với mình, nhất thời sinh ra địch ý.

Nhưng Quan Sơn Hải cũng không có hứng thú gì tranh đoạt tình nhân cùng cô nương gia, với gã mà nói, từ một Tả Vệ Tư Mã luân lạc tới làm thị vệ theo hầu của người khác, cũng đã là một loại làm nhục, cho dù Thôi Bất Khứ có được Đế Hậu coi trọng đi nữa thì phải bảo vệ một người bị bệnh thoi thóp như này cũng không mang đến bất kì thành tựu gì cho nữa Quan Sơn Hải cả, gã tình nguyện ra trận giết địch còn hơn.

Thôi Bất Khứ không có ý định giải thích nhiều cho Kiều Tiên, cũng không có hứng thú để người mới mâu thuẫn vẫn người cũ, hắn vẫn lên xe ngựa, từ đầu tới đuôi đều duy trì vẻ mặt như có điều suy nghĩ mà thất thần, ý chỉ hắn đang có chuyện phải suy nghĩ trong lòng, không nên quấy rầy.

Quan Sơn Hải không ngồi ở trong xe làm quen với Thôi Bất Khứ mà chủ động ra bên ngoài ngồi cùng phu xe, Kiều Tiên lại không nhịn được theo vào.

“Tôn sứ, vì sao Hoàng hậu đột nhiên phái người đi cùng ngài, có phải muốn…” Giọng nói của nàng vốn dĩ đã ép tới đủ thấp, lúc này lại thấp thêm mấy phần, “Giám thị?”

Thôi Bất Khứ lắc đầu: “Không cần suy nghĩ nhiều, người của Tả Nguyệt cục vốn chưa đủ, một khi các ngươi có việc khác nhau trong người sẽ khó tránh khỏi mệt nhọc bôn ba, chuyến đi đến núi Thiên Nam lần này, nếu như bên người ta có một Quan Sơn Hải, có lẽ sẽ có thể bắt được Ninh Xá Ngã.”

Kiều Tiên áy náy: “Là thuộc hạ vô dụng.”

Thôi Bất Khứ hơi cau mày, bỗng nhiên nói: “Kiều Tiên.”

Kiều Tiên mờ mịt ngẩng đầu.

Thôi Bất Khứ: “Ngươi coi trọng an nguy của ta, lại tự xem nhẹ chính mình, nhưng kì vọng của ta đối với ngươi, cho tới bây giờ đều không phải là một thiếp thân thị nữ hoặc hộ vệ, ngươi biết chưa?”

Kiều Tiên yên lặng không nói.

Mỗi lần nàng không chịu đồng ý với lời của Thôi Bất Khứ thì sẽ lấy cách kháng nghị, Thôi Bất Khứ đối với Kiều Tiên, từ trước đến giờ đều dung túng hơn những người khác trong Tả Nguyệt cục mấy phần, nhưng lần này hắn cũng không định tiếp tục dung túng Kiều Tiên nữa.

Hai phó sứ của Tả Nguyệt cục, Trưởng Tôn Bồ Đề chủ ngoại, Tống Lương Thần chủ nội, đều có chức trách của riêng mình, phía dưới còn có Tả Nguyệt Vệ nghe lệnh, Kiều Tiên theo hầu Thôi Bất Khứ chiếm đa số, người ngoài cũng sắp coi nàng thành hộ vệ của Thôi Bất Khứ rồi, nhưng Thôi Bất Khứ không hy vọng cả đời nàng đều bị vây ở bên cạnh mình, Kiều Tiên còn có bầu trời rộng lớn hơn, cho dù là lăn lộn trên giang hồ thì lấy bản lĩnh của nàng, theo lí cũng sẽ có một chỗ ngồi mà không phải tồn tại như bóng dáng của Thôi Bất Khứ.

Nhìn Kiều Tiên âm trầm, dáng vẻ tựa như có bao nhiêu ủy khuất, Thôi Bất Khứ nghe thấy Lạc Bình công chúa khóc lóc còn không thèm nhúc nhích, bây giờ lại đưa tay ra vỗ nhè nhẹ đỉnh đầu nàng một cái.

Kiều Tiên khẽ động, giống như là dùng đầu cọ một cái, không liên quan đến ái muội nam nữ, ngược lại giống như động vật nhỏ hấp thu nhiệt độ vậy.

“Chúng ta quen biết mấy năm rồi?” Thôi Bất Khứ hỏi.

“Bốn năm.” Kiều Tiên buồn buồn nói.

Nàng nhớ rất rõ ràng, đó là một năm trước khi Tả Nguyệt cục sáng lập.

Giọng Thôi Bất Khứ rất nhẹ nhàng: “Cho nên, ngươi cũng nên học được tự mình phụ trách một bên.”

“Ngài sau này không nên ra khỏi cửa đi xa nữa, có được hay không?” Chỉ có ở trước mặt Thôi Bất Khứ, nàng mới có thể buông xuống vỏ ngoài trong trẻo lạnh lùng và cứng rắn, thậm chí dùng giọng khẩn cầu mà chưa ai từng nghe được: “Nếu không để cho ta đi theo thì ai có thể giúp ngài chăm sóc thân thể đây?”

“Gần nhất thì không. Ta có mang thuốc ngươi cho, huống chi bây giờ còn có Quan Sơn Hải, còn nữa,” Thôi Bất Khứ dừng một chút, không nói hai chữ Phượng Tiêu ra khỏi miệng.

Mặc dù họ Phượng làm khó dễ hắn khắp nơi, nhưng không thể chối rằng ở trên việc lớn, hai người phối hợp không tệ, trên núi Thiên Nam nếu không có Phượng Tiêu, mà đổi lại là Kiều Tiên hoặc Trưởng Tôn, bây giờ bọn họ chưa chắc còn mạng.

Kiều Tiên ngẩn ra, tựa hồ ý thức được lời hắn chưa nói ra, trên mặt lướt qua vẻ khó tin kinh hãi, cũng cúi đầu xuống rất nhanh, không để cho Thôi Bất Khứ chú ý tới.

Ngay sau đó, nàng nghe Thôi Bất Khứ dặn dò: “Bây giờ ngươi đến Giải Kiếm phủ một chuyến, hỏi Phượng Nhị lấy phần danh sách kia.”

Kiều Tiên biết là danh sách gì, nghe nói đó là do hai người Thôi, Phượng đánh cược trên núi Thiên Nam, Thôi Bất Khứ thắng được.

Danh sách chi tiết về quan viên các cấp châu phủ.

Nhưng sau khi hồi kinh, mỗi lần Tả Nguyệt cục phái người đến lấy thì đều nhận được một câu trả lời: Bảo Tả Nguyệt sứ tự mình đến lấy đi.

Phượng Tiêu dường như đã sớm đoán được Thôi Bất Khứ sớm muộn sẽ thỏa hiệp cúi đầu, liền vẫn ung dung như thế, mở rộng cửa, buông cần xuống, chỉ chờ cá cắn câu thôi, nhưng Thôi Bất Khứ khăng khăng không chịu làm như y muốn, lại càng không chịu tự mình đến cửa thỉnh cầu, vì vậy cục diện lúc này bế tắc, không trên không dưới.

“Nếu y không chịu cho thì sao?” Kiều Tiên hỏi.

Thôi Bất Khứ nhẹ nhàng hừ một cái: “Ngươi cứ đến cửa đi, khẳng định y cảm thấy ta nóng lòng, cho dù y không chịu cho cũng sẽ giờ ra vài chiêu trò, đến lúc đó ta chiếu tướng lại, để y không còn chỗ nào mà ỷ lại nữa.” 

Giọng điệu này không giống như là đối phó với kẻ địch, ngược lại giống như đối thủ cũ quen thuộc so chiêu với nhau, biết người biết ta, vừa địch vừa bạn.

Kiều Tiên phát hiện mới chỉ đi một chuyến đến Bác Lăng, mà sau khi trở về, quan hệ của hai người kia quả thật không giống trước nữa.

[Đây là vở kịch nhỏ tác giả tặng đêm trung thu, còn hơn tháng nữa mới trung thu cơ mà tôi vẫn chúc ké trước 
chapter content

 Kịch có người quen cũ, ai chưa biết có thể đọc “THIÊN THU” nha ~]Thẩm Kiều đã rất lâu chưa trở về kinh.

Đại Hưng thành vẫn như một vương triều phồn thịnh, ba ngày một thay đổi nhỏ, năm ngày một đại biến, trừ Huyền Đô quan.

Dẫu sao đạo quan có thay đổi như thế nào đi nữa thì cũng không khả năng từ đạo quan biến thành chùa.

Huyền Đô quan không liên quan đến núi Huyền Đô, đây chẳng qua là Dương Kiên vì cảm ơn năm đó núi Huyền Đô viện thủ mà xây lên, hắn cũng từng mời Thẩm Kiều phái người tới làm quan chủ, nhưng bị Thẩm Kiều khéo léo từ chối.

Quan chủ bây giờ, Thẩm Kiều cũng không nhận ra.

Đối phương đang khom người ở chăm sóc hoa và cây cối, bóng lưng cao gầy, nhưng Thẩm Kiều liếc mắt liền nhìn ra thân thể đối phương không phải rất tốt.

Đâu chỉ không phải rất tốt, đơn giản là bệnh nguy kịch, triệu chứng ông trời không cho mượn tuổi thọ.

Nhìn đối phương chăm sóc cây cỏ, Thẩm Kiều thiếu chút nữa thì bật cười.

Chỉ thấy một bụi hoa diệp[*]đang êm đẹp, bị sửa thành cao ở giữa, hai bên thấp, hiển nhiên là tùy tâm sở dục, nghĩ đến đâu mà sửa đến đó, dài một đoạn ngắn một đoạn, thê thảm không nỡ nhìn, làm người ta dở khóc dở cười.

Thẩm Kiều đi tới.

Hắn phát hiện vẻ mặt đối phương cũng rất nghiêm túc.

Nghiêm túc làm chuyện này, mà không phải là hả giận hoặc đã tính toán từ đầu.

Nhưng cái này không thể che giấu sự thật bụi hoa bị hắn làm nhục.

Thẩm Kiều bây giờ không nhìn nổi nữa, hắn giật cây kéo trong tay đối phương, cứu những hoa cỏ đang kêu rên này một mạng.

Đối phương quay đầu nhìn thấy hắn, nhướng mày một chút, trên mặt cũng không có vẻ kinh ngạc gì.

“Thẩm chưởng giáo, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hạnh ngộ.”

Ngược lại Thẩm Kiều có chút kinh ngạc, đã mấy năm hắn không xuất hiện ở kinh thành rồi.

“Ngươi biết ta?”

Đối phương khẽ mỉm cười: “Chưởng giáo đại phái đạo môn đệ nhất thiên hạ, sao ta có thể không nhận ra? Nghe nói Thẩm chưởng giáo chu du tứ phương, chắc là đi ngang qua nơi đây, vừa vặn đến tết trung thu tế trăng nên mới trở về tới thăm cố nhân thôi.”

Ấn tượng của Thẩm Kiều với người này không tệ, hắn cũng cười nói: “Hôm nay biết thêm được một vị bạn mới, ngày sau hồi kinh liền có thêm một vị cố nhân để thăm.”

Đối phương chắp tay: “Tại hạ Thôi Bất Khứ.”

Thẩm Kiều: “Bất Khứ?”

Thôi Bất Khứ: “Người đi không đuổi, người tới có thể kết giao.”

Thẩm Kiều hoàn toàn không biết tên của Thôi Bất Khứ trước đó còn có ngọn nguồn khác, nghe vậy liền vui vẻ nói: “Tên rất hay!”

Một bên khác.

Yến Vô Sư quan sát người tới, chỉ vài ba ánh nhìn là y liền nói: “Ngươi là người Pháp Kính tông.”

Phượng Tiêu nhướng mày: “Yến tông chủ thật là tinh mắt.”

Ba tông Ma môn, xưa nay không hòa thuận lắm, Phượng Tiêu là tông chủ Pháp Kính tông, chính là quan hệ ngồi ngang hàng với tông chủ của Hoán Nguyệt tông.

Yến Vô Sư hừ cười: “Độc nhất vô nhị như Nghiễm Lăng Tán, cũng tự cho là đúng như vậy, trong ngoài không đồng nhất.”

Phượng Tiêu sờ tóc mai một cái: “Ta cảm thấy so với sư huynh không ra hồn, ta vẫn hơi thắng một bậc.”

Y tự nhận là đâu chỉ hơi thắng một bậc, chỉ là ở trước mặt cao nhân tiền bối, vẫn phải giữ chút khiêm tốn thôi.

Yến Vô Sư gật đầu một cái: “Vậy cũng được, bàn về dung mạo phong độ, ngươi hẳn là người thứ hai trong Ma môn.”

Phượng Tiêu: …Y không hề muốn biết người thứ nhất là ai một chút nào hết đâu.

[*] Hoa diệp: Tra gg thì nó là cái này, cơ mà tự nhiên tôi lại quên mất tên tiếng việt của nó, mặc dù nhà có trồng =.=

chapter content