Vợ Ơi, Về Nhà Thôi!

Chương 5: Đêm đặc biệt (1)




Năm năm trước.

Vào một buổi tối, trời không mây, trăng sáng ngần, những cơn gió se se mát lạnh.

Hôm nay là ngày đặc biệt!

Vì sao ?

Vì đêm nay sẽ là ngày Dạ Quân Vũ và Mộc An Nhiên chính thức về chung một nhà.

Chính thức là vợ chồng!

An Nhiên đã chuẩn bị mọi thứ vô cùng chu đáo, tự tay làm tất cả mọi thứ. An Nhiên muốn trong đám cưới sẽ không xảy ra sai sót gì bởi với cô nó là một điều gì đó quan trọng và thiêng liêng.

Bước đi trên lễ đường, ai nấy cũng đều trầm trồ khen ngợi.

 Nào là “Ồ! Chiếc váy cưới đẹp quá!” hay “Cô dâu xinh quá!”. Đó là những lời khen được khen nhiều nhất tối nay.

Lời khen chiếc váy cưới đẹp là đương nhiên rồi!

Đó là chiếc váy cưới mà Quân Vũ và An Nhiên cùng nhau chọn. Ban đầu phải mất mấy ngày phác thảo ra chiếc váy, rồi thêm các phụ kiện đi kèm. Khi lần đầu tiên nhìn chiếc váy cưới, An Nhiên liền cảm nhận sự tươi mới, thanh khiết và sang trọng. Ngay cả Quân Vũ cũng phải cảm thán chiếc váy này hợp với An Nhiên.

Chiếc váy được thiết kế theo kiểu cúp ngực, có ống tay đi kèm. Có tổng cộng ba lớp váy. Lớp trong cùng là vải mát, tạo cảm giác thoải mái. Lớp giữa vải dày vừa phải, vừa tạo hiệu ứng căng cứng vừa tạo độ bồng bềnh cho váy. Cuối cùng là một lớp ren đính kim cương lấp lánh bao phủ bên ngoài. Một chiếc nơ nhỏ xinh ngay eo.

Vì hôm nay là ngày đặc biệt nhất trong cuộc đời An Nhiên, nên từ sớm cô phải sửa soạn tất cả mọi thứ kể cả việc trang điểm trước. Tuy Quân Vũ đã nói không cần trang điểm cô cũng đẹp nhưng ai mà chẳng muốn xinh đẹp trong đám cưới của mình chứ.

Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng thôi! Tóc búi cao và đội thêm cái cài vương miệng có lưới che cô dâu.

Trông cô thật xinh đẹp! Như công chúa vậy!

Đi kèm với chiếc váy cưới là bộ trang sức phiên bản giới hạn, đích thân Quân Vũ đã mua tặng cho An Nhiên.

Nhìn xuyên qua vải tấm vải voan, An Nhiên thấy hình bóng quen thuộc.

Quân Vũ đang đứng gần cách đó không xa, tay cầm bó hoa cưới chờ đón cô dâu của đời mình.

Hôm nay anh diện bộ vest màu đen pha xám phối họa tiết sọc dọc trắng thời thượng. Làm tăng độ đẹp trai và trông thời thượng hẳn, đồng thời cũng tôn dáng người của anh rõ ràng hơn. Chiếc cà vạt cùng màu và bông hoa nhỏ xinh cài trên túi áo trái, trông thật lịch lãm!



Trên tay Quân Vũ cầm bó hoa cưới do chính tay anh kết cho An Nhiên nhân ngày trọng đại. Đó là mẫu hoa cưới cầm tay bung xòe. Bao gồm 21 bông hoa tulip đỏ và 20 nhánh hoa baby bao bọc xung quanh tulip đỏ.

Những con số này không phải là ngẫu nhiên. Chúng đều có ý nghĩa. Ngay cả những bông hoa đều có ý nghĩa của riêng nó.

Lời tuyên bố của tình yêu chân thành (21 bông hoa tulip) và tình yêu thuần khiết giữa đôi ta sẽ trường tồn mãi mãi theo thời gian (20 nhánh hoa baby).

Tuy bó hoa không được bắt mắt người nhìn nhưng An Nhiên vẫn rất vui và tự hào vì đó là do Quân Vũ làm. Ý nghĩa của bó hoa như nói thay lời anh vậy.

Còn gì vui hơn chứ?!

Khi Quân Vũ đón lấy An Nhiên từ tay cha cô, một cỗ cảm xúc trào dâng. Vui mừng trong lòng làm sao tả hết. Hai ngời nhìn nhau, chỉ qua ánh mắt thôi cũng biết đối phương đang rất hạnh phúc.

Quân Vũ nắm tay An Nhiên chẫm rãi bước lên lễ đường.

Dưới hàng ngàn ánh mắt của mọi người, lòng An Nhiên lại hồi hộp, vô thức hơi siết lấy bàn tay Quân Vũ. Anh hiểu được cảm xúc của cô hiện tại, ghé tai thì thào.

“Có anh đây, đừng lo!”

Hơi thở nóng phả vào tai An Nhiên khiến cô giật mình. Đang hồi hộp, nghe lời anh nói lại càng hồi hộp hơn! Cô ngại ngùng cố ổn định lại cảm xúc.

Vì cha mẹ Quân Vũ đã mất nên ông nội sẽ là người đại diện bên nhà trai.

Khi các nghi thức trong lễ cưới hoàn thành được một nửa, chủ hôn lễ lên tiếng.

“Dạ Quân Vũ! Con có nguyện cùng vợ mình là Mộc An Nhiên từ nay về sau nghèo khổ giàu sang luôn có nhau. Cùng nhau chia sẻ, thấu hiểu và thông cảm, sống đến răng long đầu bạc hay không ?”

Quân Vũ lập tức đáp.

“Con đồng ý!”

“ Mộc An Nhiên! Con có nguyện cùng chồng mình là Dạ Quân Vũ từ nay về sau nghèo khổ giàu sang luôn có nhau. Cùng nhau chia sẻ, thấu hiểu và thông cảm, sống đến răng long đầu bạc hay không ?”

An Nhiên nhìn anh. Trông anh như rất đang chờ đợi câu trả lời. Cô chậm rãi nói.

“Con đồng ý!”



“Bây giờ ta tuyên bố. Hai con chính thức là vợ chồng!”

Mọi người nhiệt liệt vỗ tay, thành tâm cầu nguyệt chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới. Dưới biết bao ánh mắt chứng kiến của mọi người, Dạ Quân Vũ và Mộc An Nhiên chính thức là vợ chồng, hai người trao cho nhau nụ hôn nồng cháy dưới hàng ngàn ánh mắt như minh chứng cho lời hứa trong tình yêu.

Khi buổi tiệc kết thúc, An Nhiên không thấy cha mẹ đâu, cả Quân Vũ và ông nội cũng không thấy ở sảnh chính. Chắc là họ đang trên lầu hai nghỉ ngơi. Nghĩ tới đây, An Nhiên xách váy lên đi tìm thử.

Ting!

Cánh cửa thang máy mở ra, đột nhiên ở dưới đất có một bàn tay nắm lấy váy An Nhiên. Cô hoảng sợ theo phản xạ lùi về sau vài bước. Nhìn kĩ thì thấy bàn tay này vừa trông có chút quen quen. Đặc biệt là màu móng tay và kèm theo chiếc nhẫn hình bông hoa. Bỗng chốc An Nhiên ngớ người.

Hình như...là mẹ?!

Mộc An Nhiên vội vàng xách váy bước ra thang máy.

Ánh mắt An Nhiên thu vào hình ảnh mẹ cô đang nằm sấp dưới đất, dòng nước đỏ thẫm không ngừng chảy ra từ bụng nhuộm đầy gần hết bộ áo dài. Cả cơ thể bà ấy run lên vì lạnh, cơ mặt không thể giãn ra vì cơn đau đớn âm ỉ.

Không biết An Nhiên đã rơi nước mắt từ bao giờ. Chỉ biết rằng nước mắt cứ chảy không ngừng, cô lắp bắp.

“Mẹ...mẹ ơi”

An Nhiên cất giọng, tiếng gọi đau xé lòng người nghe.

An Nhiên đỡ mẹ nằm ngửa trên đùi mình. Cô nức nở khi phải chứng kiến cảnh bà ấy thoi thóp giành chút sự sống ít ỏi.

“An...An Nhiên con à?”

Lệ Như nhìn con khóc, cũng không kìm lòng mà rơi lệ. Vươn bàn tay run run lau nước mắt cho con nhưng sao lau hoài vẫn không hết. Bà đau lòng an ủi.

“An Nhiên...nín đi con. Mẹ không sao...khụ khụ”

Dứt lời, bà ấy ho ra rất nhiều máu khiến An Nhiên sợ tái mặt, hoảng loạn lau máu cho mẹ.

Lệ Như đau lòng nhìn An Nhiên.

“An Nhiên ngoan , con đừng khóc, mẹ đau lòng”

“Mẹ, là ai khiến mẹ thành ra như vậy, nói cho con biết được không?”