Đáy mắt Quân Vũ hiện lên tia hoảng loạn.
Vội bước thật nhanh đến chỗ An Nhiên, một tay anh đỡ lấy cô, một tay vỗ vỗ sau lưng. Vẻ mặt anh lo lắng.
“Làm sao vậy ? Sao lại ho dữ dội như vậy? Còn ho ra máu ?”
Quân Vũ lo sợ rằng An Nhiên sẽ làm điều gì dại dột sau lưng mình, đó là điều khiến anh phải sốt sắng.
‘B...khụ khụ...buông r..ra..khụ!”
An Nhiên cự tuyệt đẩy anh ra.
Ho được một lúc, An Nhiên ngất đi, theo đà mà gục vào lòng anh. Bây giờ Quân Vũ mới thấu được một chút cảm giác lo lắng là gì.
Vội lấy trong túi quần chìa khóa mở còng tay cho An Nhiên. Thao tác vô cùng nhanh. Quân Vũ bế An Nhiên lên, ôm trọn cô vào lòng mới cảm nhận được cả người cô lạnh như tảng băng. Vội cùng cô rời khỏi chốn ngục giam.
(...)
Trong một căn phòng tại biệt phủ Túc Bảo.
Quân Vũ khoanh hai tay trước ngực đứng bên cạnh đầu giường, mày đẹp cau lại nhìn bác sĩ đang tỉ mỉ cẩn thận khám cho An Nhiên, trong lòng như có ngọn lửa, cứ luôn rạo rực nhưng lại không biểu hiện thành tâm trạng là mấy.
Vị bác sĩ này là Lưu Trạch Thần. Là bác sĩ riêng đồng thời cũng là bạn tâm giao của Quân Vũ. Với An Nhiên thì Trạch Thần cũng được xem như là có quen biết, ở mức bạn bè. Do lúc trước khi đang An Nhiên và Quân Vũ quen nhau, Trạch Thần là người chứng kiến.
Một lúc lâu sau khi đã khám tổng quát cho An Nhiên. Trạch Thần nhẹ nhành đặt tay cô vào lại trong chăn, chỉnh chăn lại ngay ngắn rồi mới dời mắt về hướng Quân Vũ.
“Sức khỏe cô ấy rất tệ. Thường xuyên bỏ bữa khiến cơ thể suy nhược. Bỏ ăn thì cũng đành, đến nước lâu lâu mới chịu uống được ngụm là nguyên nhân khiến cổ họng khô khan, dẫn tới ho ra máu’
Quân Vũ nghiêng đầu dò hỏi.
“Chữa được không?”
Trạch Thần khẽ gật đầu, viết đơn thuốc vào tờ giấy rồi đưa cho Quân Vũ.
“Đây là đơn thuốc tôi kê cho cô ấy. Vì ho ra máu khiến cổ họng bị viêm nặng hơn. Tạm thời tôi đã tiêm 1 mũi morphin giảm đau. Kết hợp với thuốc giảm ho terpin codein và adrenoxyl để tăng sức đề kháng thành mạch. Còn một số thuốc khác thì cứ theo trong giấy mà mua”
“Biết rồi, về đi”
Lưu Trạch Thần cứng họng.
Hết giá trị lợi dụng nên đuổi đi à?
Tính cách vẫn ngang ngược như vậy!
“Tôi nói này, dù có giam cầm tự do của cô ấy thì cũng nên canh cô ấy ăn uống chứ ? Cậu thừa biết cô ấy vốn sức khỏe không tốt mà ?”
Quân Vũ im lặng không đáp.
Trạch Thần nói tiếp.
“Chuyện của hai người tôi không quan tâm. Nhưng với tư cách là một bác sĩ, tôi mong cậu đối đãi tốt với bệnh nhân của tôi”
Quân Vũ chăm chăm vào tờ giấy, nói.
“Được rồi! Cậu về đi. Tôi tự biết cách làm”
Trạch Thần lắc đầu ngao ngán, tiếng thở dài cũng nặng nề.
Trạch Thần là người ngoài cuộc, có cách nhìn nhận theo tính hướng bản thân. Chuyện lớn nhỏ xảy ra với họ, Trạch Thần ít nhiều cũng nắm được đôi chút.
Ở thời đại này vẫn còn tồn tại cái gọi là vì yêu mà giam cầm.
Điển hình là hai người trước mắt đây!
Với những chuyện xảy ra với họ, đến ngay cả người ngoài cuộc như anh còn không có cách giải quyết. Huống gì An Nhiên và Quân Vũ là người trong cuộc.
Nhìn Quân Vũ rồi lại nhìn An Nhiên nằm bất động trên giường, Trạch Thần vừa thấy thương nhưng cũng thấy đáng trách.
Thôi thì cứ đành thuận theo tự nhiên đi!
Để người trong cuộc tự giải quyết mâu thuẫn, chỉ có hai người họ mới hiểu được tấm lòng của nhau.
“Nếu được hãy giải quyết mọi chuyện thật nhanh. Đừng để kéo dài cuối cùng người đau là bản thân”
Lời Trạch Thần nói như lời nhắn nhủ gửi đến Quân Vũ.
Khi Quân Vũ ngước mắt, đã không thấy bóng dáng Trạch Thần đâu nhưng câu nói ấy vẫn luôn vang trong đầu.
Quân Vũ ngửa mặt lên trần nhà, vuốt trán, thở dài nặng nề.
Quá nhiều thứ khiến anh phải lo liệu, dù cho có mạnh mẽ đến đâu thì cũng có lúc sức tàn lực kiệt. Chẳng dám mong đợi gì.
Người ta đồn rằng chỉ cần Quân Vũ muốn, mọi thứ đều thuộc về anh. Nhưng chỉ bản thân anh hiểu rõ thứ anh muốn mãi chẳng thuộc về mình!
Đôi mắt Quân Vũ rũ xuống, nhìn An Nhiên như lẽ thường theo bản năng. Anh vươn tay lấy cọng tóc đang rũ xuống gương mặt xinh đẹp, ánh mắt chứa nhiều phiền muộn.
“Rốt cuộc phải làm sao với em đây ?”