Vợ Ơi, Về Nhà Thôi!

Chương 28: Vậy hẹn hò với tôi đi ?!




"Tôi cần cậu giúp đỡ. Chỉ có cậu mới giúp được tôi. Nể tình chúng ta quen biết không lâu có thể giúp tôi được không ?"

An Nhiên dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lưu Trạch Thần khiến cậu nhớ đến quá khứ cũng có kỉ niệm giống như vậy.

Lưu Trạch Thần lạnh nhạt hỏi.

"Tôi sẽ được lợi ích gì chứ ?"

"Chỉ cần giúp tôi rời khỏi đây, cậu muốn gì tôi cũng đồng ý"

"Vậy hẹn hò với tôi đi ?!"

Lưu Trạch Thần đáp nhanh, nhìn An Nhiên đang ngơ người, đáy mắt có chút thất vọng.

Lưu Trạch Thần cười như không cười nói.

"Đùa thôi ! Không cần ngẩn người ra như vậy đâu"

An Nhiên "Ừm" một tiếng liền đi thẳng vào vấn đề chính.

"Kế hoạch tôi đã có rồi. Khi tôi thoát ra khỏi dinh thự Túc Bảo, cậu hãy ứng cứu tôi từ bên ngoài. Ở phía sau bức tường của khu rừng nhỏ. Được không ?"

"Được. Ba ngày sau sẽ có người chờ cậu ở đó. Nhưng mà...cậu có điện thoại không ?"

An Nhiên ngượng nghịu lắc đầu. Nếu Lưu Trạch Thần không hỏi thì cô cũng không nhớ bản thân còn chưa có nỗi một chiếc điện thoại. Không nhớ tới vì chẳng có ai để liên lạc nên không cần. Nghĩ tới đây cô cảm thấy hơi tủi thân.

Lưu Trạch Thần lấy trong túi quần một cây bút mực có khắc hình con hổ trên nắp bút đưa cho An Nhiên.

"Đây là vật bên người tôi. Đúng vào lúc nửa đêm của ba ngày sau, cậu phải thoát ra ngoài. Tìm người đội nón đen, trên nón khắc chữ A hoa có đôi cánh, đứng dưới gốc cây mận. Đưa vật này cho anh ta. Tự khắc anh ta sẽ biết làm gì"

Lưu Trạch Thần cẩn thận dặn dò.

Cầm cây bút trong tay, An Nhiên nắm chặt, ánh mắt phảng phất sự quyết tâm.

"Cảm ơn cậu, Tiểu Thần !"

Lưu Trạch Thần khẽ cười nhưng không để An Nhiên nhìn thấy. Cậu xoay người rời đi. Trước khi về còn nói lại "Nhớ cẩn thận !"

Lưu Trạch Thần vừa đi ra khỏi đại sảnh đã trng thấy Khả Ái từ ngoài đi vào. Hai người đi lướt qua nhau, không chào hỏi lấy một câu.

Lưu Trạch Thần hơi nghiêng đầu nhìn người sau lưng. Cảm giác có chút quen mặt nhưng không nhớ là ai. Trông người này không đơn giản như vẻ ngoài. Nghĩ vậy, Lưu Trạch Thần tiếp tục bỏ đi, không quan tâm đến người phụ nữ đó nữa.

Sau khi ra khỏi dinh thự Túc Bảo, Lưu Trạch Thần đậu xe bên vệ đường. Trông cậu khá mệt mỏi, cậu cúi đầu úp mặt xuống vô lăng.

Trong đầu vang vẳng giọng nói của một cô gái.

"Tiểu Thần, chỉ tớ bài này đi"

-.•



"Tiểu Thần, cậu giỏi thật"

"Tiểu Thần..."

•••

"Tiểu Thần !"

Lưu Trạch Thần lấy trong bóp ra một tấm ảnh. Tấm ảnh được chụp khá lâu nhưng vì cậu gìn giữ cẩn thận nên không bị phai màu. Trong ảnh có ba người cùng nhau chụp hình. Đứng giữa là An Nhiên, bên trái là Quân Vũ còn bên phải là cậu.

Lưu Trạch Thần xoa tấm ảnh cười buồn, đuôi mắt rũ xuống nhìn cô gái cười vui vẻ trong tấm ảnh.

Lần này cậu biết rõ bản thân sẽ đối đầu với Dạ Quân Vũ, âm thầm giúp đỡ An Nhiên. Tuy không nắm chắc phần thắng nhưng cậu cũng không thể trơ mắt nhìn người cậu thích chịu đủ dày vò.

(..)

Khi Lưu Trạch Thần đã về, An Nhiên muốn ra vườn hoa dạo quanh một vòng vì hôm nay thời tiết khá đẹp.

Vừa mở cửa ra liền gặp ngay Tiểu Vũ đang ngồi ở trước cửa phòng, nó le cái lưỡi dài, đuôi cũng ngoe nguẩy không ngừng.

Ha ! Đúng lúc ghê !

An Nhiên khom lưng , nhìn vào đôi mắt long lanh của Tiểu Vũ.

"Tiểu Vũ có muốn đi dạo không ?"

Tiểu Vũ như hiểu lời nói, nó dụi cái đầu vào chân cô.

An Nhiên đóng cửa lại. Cô đi về phía trước, Tiểu Vũ đi theo sau.

Đi đến cầu thang, sơ ý không nhìn trước nên không thấy Quân Vũ ngồi ở ghế sofa đọc báo.

Mãi khi xuống dưới chân cầu thang, thấy Tiểu Vũ cứ nhìn chăm chăm về một phía thì An Nhiên mới nhìn theo.

Sao lại là lúc này chứ ? Bây giờ còn chưa phải lúc gặp nhau.

Hơn nữa bình thường vào giờ này Quân Vũ đang ở nơi làm, hôm nay ở nhà bất chợt cô không lường trước được.

An Nhiên rón rén xoay người tính đi lên phòng lại không ngờ bên tai truyền đến thanh âm lạnh lẽo khiến cô giật mình.

"Đã xuống rồi còn muốn đi đâu ?"

An Nhiên hít sâu một hơi. Phải lấy lại dáng vẻ hận thù để đối mặt với Quân Vũ.

Dù đã biết rõ mọi chuyện cũng không tài nào nói ra được. Nếu Quân Vũ không nói chắc chắn có ẩn tình. Anh đã muốn diễn thì cô sẽ thuận theo. Vở kịch này vẫn phải tiếp tục diễn.

"Sợ làm anh mất nhã hứng đọc báo nên tôi sẽ đi khuất tầm mắt anh"



Quân Vũ hạ tờ báo xuống, hướng ánh mắt đỏ ngầu về phía An Nhiên, thái độ cũng không khó chịu là mấy.

"Lại đây"

An Nhiên bẽn lẽn đi lại đứng cách xa Quân Vũ.

"Tôi không ăn thịt cô đâu. Lại gần hơn đi"

Nghe vậy An Nhiên mới kéo gần khoảng cách lại một chút. Chỉ một chút thôi. Cô ngồi ở ghế đối diện, Tiểu Vũ cũng ngồi sát bên cô.

Quân Vũ liếc mắt nhìn Tiểu Vũ, hơi hất đầu về phía cầu thang ra hiệu cho nó.

Tiểu Vũ cụp tai xụ mặt nhìn An Nhiên rồi lại rồi Quân Vũ, xong lại lủi thủi đi lên cầu thanh. Đi một đoạn lại quay đầu nhìn An Nhiên.

Cô tội nghiệp Tiểu Vũ dến mức nào thì cũng không thể giữ nó ở lại.

Chờ tới khi Tiểu Vũ đã đi xa, Quân Vũ điềm đạm nói.

"Buổi tối ba ngày tới cùng tôi đi dự tiệc"

Lời anh nói vừa ngắn gọn, xúc tích, vừa khó hiểu.

Ba ngày sau sao ? Không phải ngày cô tính bỏ trốn à ?

An Nhiên không biết lí do là gì, cũng không cần thiết phải biết. Ba ngày sau đã có hẹn, càng không thể đi được.

Cô lập tức từ chối ngay.

"Tôi không đi"

"Tôi không hỏi ý kiến của cô"

Nhất thời An Nhiên quên mất trước nay Quân Vũ vẫn luôn bá đạo như vậy. Cô ngậm ngùi không nói gì. Trong lòng vẫn còn gánh nặng bị đè nén.

Thôi thì từ chối không được. Vậy cứ trốn về trước để kịp giờ hẹn lúc nửa đêm. Nếu kiên quyết không đi sẽ tạo sự nghi ngờ trong lòng Quân Vũ mất.

Quân Vũ ngước mắt nhìn chăm chăm vào cô, hình như nghi ngờ điều gì đó, chân mày hơi nhíu lại.

"Sao hôm nay cô ngoan bất thường vậy ? Ánh mắt nhìn tôi cũng hơi khác. Hay do tôi bị ảo giác"

Bị nói trúng tim đen, trái tim An Nhiên bỗng đập liên hồi.

Đối diện với cái nhìn trực tiếp từ anh, An Nhiên hời hợt đáp.

"Chắc vậy"

Câu trả lời của cô không giải đáp câu hỏi nào của anh, chỉ trả lời qua loa.

"Đồ của cô tôi sẽ cho người mang đến. Đừng làm gì khiến tôi thất vọng"